Người nguyện ý, sẽ đón họ lên đảo.
Không muốn, thì để lại cho họ chút bạc. Nhưng sau này dù đi đâu, đều không được phép tiết lộ bí mật của “Tham Lang“.
Đây là một công việc nặng nề.
Ngoại trừ tìm kiếm những người đó giữa biển người mênh mang, đồng thời còn phải gánh chịu nguy hiểm.
Bởi vì một khi có người tiết lộ bí mật đảo nhỏ ra ngoài, người trên đảo sẽ bị uy hiếp. Cho nên thủ hạ Bát gia phái đi đều qua lựa chọn khắc nghiệt, tâm tư kín đáo.
Mà một khi lên đảo, cả đời cũng không được ra ngoài.
Tuy nghiêm khắc như vậy, nhưng cũng vì suy nghĩ cho an nguy của đảo.
Sau khi xác định trên cơ bản không còn ai lên đảo, bọn họ sẽ phong bế đảo, ngay cả Bát gia cũng không thể rời đi.
Như lồng giam.
Nhưng lại chắn mưa gió, cho sự an toàn, tự do.
...
Vân Trân ở trên đảo ba năm.
Ba năm này, cứ ba tháng Bát gia ra biển một lần, đón thủ hạ thất lạc bên ngoài trở về.
Trong năm thứ ba, mỗi lần Bát gia ra ngoài, người được đón về càng ngày càng ít, thậm chí hai lần cuối cùng không có một ai.
Ở bên ngoài, có người bọn họ không tìm được, có vài người không muốn tới đảo.
Bát gia nói với Vân Trân, bọn họ quyết định phong bế đảo.
Một khi phong bế, nếu không phải bỏ trốn hay thoát tai nạn, bọn họ sẽ không trở ra.
Thời điểm Bát gia nói với nàng, nàng biết đến lúc mình đi rồi.
Miến Đà Loa tuổi đã lớn.
Ở trên đảo, ông ấy tìm được bằng hữu chung chí hướng.
Cho nên khi Vân Trân rời đi, ông ấy không theo cùng.
“Đây là Cửu Chuyển Linh Lung Đan cuối cùng.” Trước khi đi, Miến Đà Loa giao cho nàng một cái hộp, “Ngươi cầm nó đi. Bảo trọng.”
Vân Trân muốn trả lại.
“Ta già rồi, không dùng được nó.” Miến Đà Loa lắc đầu, “Trên đảo này cũng rất an toàn. Còn ngươi, ở bên ngoài nếu gặp chuyện gì, có lẽ cần dùng tới. Ngươi cầm đi. Ít nhất ngươi mang theo nó, ta có thể yên tâm hơn một chút.”
Miến Đà Loa khăng khăng, Vân Trân không thể kiên trì. Nàng nhận Cửu Chuyển Linh Lung Đan, trịnh trọng hành lễ với Miến Đà Loa.
Miến Đà Loa như trưởng bối của nàng.
Năm ấy ở núi Kỳ La, ông ấy cứu nàng.
Rồi sau đó hỗ trợ nàng mọi nơi.
Nếu không có Miến Đà Loa, nàng đã không sống tới bây giờ.
Với Miến Đà Loa mà nói, nàng là nữ nhi của Cửu Ca.
Vân Trân chưa từng hỏi Miến Đà Loa giữa ông và Cửu Ca đã xảy ra chuyện gì, tại sao Cửu Ca lại gặp Thịnh Vân Lan.
Giữa bọn họ rốt cuộc đã có câu chuyện gì?
Nàng không hỏi.
Nhưng nàng biết, Miến Đà Loa thật lòng yêu Cửu Ca.
Bằng không sẽ không qua nhiều năm như vậy vẫn nhớ mãi không quên, thậm chí còn mạo hiểm cứu nàng.
...
A Mãn cùng Vân Trân rời đi.
Ở trên đảo ba năm, nó đi theo thủ hạ “Tham Lang” học được rất nhiều thứ. Mọi người cho rằng cuối cùng nó sẽ chọn ở lại trên đảo. Dù sao từ lúc có ký ức, nó đã ở nơi này.
Nó chưa từng ra ngoài, cũng không biết hung hiểm của thế giới bên ngoài.
Nhưng khi Vân Trân nói nàng phải đi, A Mãn thế mà không chút do dự, quyết định đi với nàng.
Vì an toàn của đảo, thời điểm lên thuyền, A Mãn bị yêu cầu đeo bịt mắt, mãi đến lúc rời thuyền cũng không được lấy ra.
Đợi người phụ trách tiễn Vân Trân đi đưa họ tới nơi xa hơn, A Mãn mới được phép tháo bịt mắt xuống.