Cung Nữ Thượng Vị Ký: Nhất Phẩm Hoàng Quý Phi

Chương 165: Chương 165: Rời khỏi




Nghe nói ngày Triệu Duẫn té ngựa tình cờ là sinh thần bằng hữu cùng lớp cả hắn. Gần đây bằng hữu kia có được con ngựa tốt, nên kéo Triệu Duẫn ra ngoại ô cưỡi ngựa. Kết quả, trong lúc Triệu Duẫn cưỡi ngựa, con ngựa đột nhiên nổi điên, lôi hắn lao đi.

Chờ đến khi mọi người tìm được, Triệu Duẫn đã ngã dưới đát, ngất đi.

Vương phi nhận được tin này, lập tức tìm tới thái y. Nhưng cho dù là vậy, chân Triệu Duẫn cũng đã tàn tật.

Thế tử tương lai của Ninh Vương tuyệt đối không thể là một người thân tàn tật.

Vương phi nổi giận, đi tìm Ninh Vương, nói chuyện này do Liễu trắc phi làm. Liễu trắc phi nghi ngờ nhi tử của mình do vương phi hại chết, cho nên liền hại nhi tử của vương phi.

Chuyện này kinh động tới hoàng đế.

Nhưng đến cuối cùng, vì không có bằng chứng, sự việc chỉ có thể bỏ đó.

Nửa năm nay, hai nhi tử liên tục xảy ra chuyện, tâm tình Ninh Vương rất không tốt. Mà đúng lúc này, Ngũ thiếu gia Triệu Du do thiếp thất Dương phu nhân sinh mới mười hai tuổi đột nhiên rơi xuống nước, sốt cao. Chờ con sốt lui đi, hài tử vốn thông minh lanh lợi bỗng trở nên si ngốc, trí lực chỉ bằng tiểu hài ba tuổi.

Điều này khiến Ninh Vương chịu đả kích rất lớn.

Trên dưới Ninh Vương phủ bao trùm một mảnh u ám.

Ngay lúc này, ông ta nhớ tới tứ nhi tử Triệu Húc đày đi Nam Hoang, nhớ tới Triệu Húc khi còn nhớ thông minh lanh lợi, nhớ tới Tô trắc phi dịu dàng hiểu lý lẽ, nhớ tới khi ấy vì trấn an vương phi, dưới tình huống không có chứng cứ mà phải tiễn mẫu tử họ đi, càng nhớ mấy năm nay, mỗi lần đến thọ thần của ông ta đều có hạ lễ từ Nam Hoang đưa tới...

Càng nghĩ, trong lòng càng áy náy.

Rất nhanh, Ninh Vương liền hạ lệnh, sai người đến Nam Hoang đón mẫu tử Tô trắc phi về.

Quyết định này vừa đưa ra đương nhiên bị đám người vương phi ngăn cản. Nhưng bọn họ cũng hiểu, tình hình vương phủ hiện giờ, đón mẫu tử Tô trắc phi hồi phủ là kết cục đã định.

...

“Nói như vậy, nương nương và thiếu gia rời khỏi kinh thành là đúng rồi, tránh được khỏi mấy chuyện ngoài ý muốn đó.” Kể xong, Quả Nhi cảm thán.

Vân Trân nhìn nàng ấy, lại không nghĩ như vậy.

Ngoài ý muốn?

Một lần có thể là ngoài ý muốn, nhưng không thể có quá nhiều ngoài ý muốn như thế.

Tuy rằng nàng chưa bao giờ thật sự ở vương phủ, nhưng nhìn Tô trắc phi luôn luôn khôn khéo vì tự bảo vệ mình, đến cuối cùng cũng không thể dẫn Triệu Húc tới Nam Hoang xa xôi...

Có thể tưởng tượng cuộc sống hậu trạch ở Ninh Vương phủ như nước sôi lửa bỏng thế nào!

Nhưng kinh thành đã xảy ra chuyện l ớn như vậy, trước đó một chút tiếng gió cũng không có.

Không, không phải không có.

Tô trắc phi hẳn sớm đã nghe nói, cho nên sau chuyện của người Cổ Tát, thái độ mới khác thường mà không thúc giục Triệu Húc về núi Xích Phong. Chỉ sợ khi ấy, tai mắt bà ta ở kinh thành đã mang tin tức đến. Mấy ngày nay, bà ta vẫn luôn đợi Lý quản sự xuất hiện.

...

Cho dù nguyên nhân thế nào, chuyện hồi kinh nghiễm nhiên thành kết cục đã định.

Khi chiếc lá cuối cùng trên cành cây rơi xuống, đám người bọn họ rời khỏi Thanh Lương sơn trang, rời khỏi nơi đã từng sống sáu năm. Con đường trở về kinh thành phía trước, đối với Vân Trân mà nói, có chút đáng sợ, lại có chút kích động.

“Meo...”

Đoàn xe đi được nửa ngày, Vân Trân xoay người tìm chút đồ. Kết quả vừa mở rương ra, liền thấy một con mèo đen nhánh bò ra khỏi.

Tác giả: Cuốn Nam Hoang chính thức hạ màn, chương sau mở ra bản đồ kinh thành.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.