Triệu Húc quan sát kỹ gương mặt kia, nét co quắp và hơi căng thẳng trên đó không hề che giấu mà bại lộ trước mặt hắn.
Dung mạo, không phải.
Ánh mắt, không đúng.
Tên, cũng sai.
Chỉ có y thuật diệu thủ hồi xuân mới là thật.
Nhưng y thuật kia lại không hề độc nhất vô nhị.
Triệu Húc nắm chặt tay thành đấm.
Chẳng lẽ trên thế gian này thật sự còn nữ đại phu họ Vân y thuật cao minh sao?
Chẳng lẽ thật sự là do hắn lầm?
“Khụ khụ khụ...” Trong lúc hắn nhìn chằm chằm mặt Vân đại phu tới ngây ngốc, người ngồi trên giường lại cúi đầu ho khan.
“Vương gia...” Vương phu nhân áy náy nhìn Triệu Húc.
Triệu Húc từ trong hoảng hốt hoàn hồn lại, cất đi cảm xúc trên mặt, cúi đầu: “Xin lỗi. Vân đại phu có bệnh trong người, bổn vương còn quấy rầy như thế, nên cáo từ thôi. Vân đại phu đã cứu vương phi, sau này nếu có việc gì cần Túc Vương phủ hỗ trợ, cứ việc tới Quán Châu.”
“Khụ khụ khụ... Đa tạ... Vương gia.” Vân đại phu ngồi trên giường, nói.
Sau đó, Triệu Húc rời đi.
Vương phu nhân và Vương Quân Ngọc tự mình tiễn hắn ra ngoài.
Vương Kỳ Lân ở lại.
Tuy nó tuổi còn nhỏ, nhưng lại rất thông minh, sau khi bình tĩnh lại thì không nói chuyện nữa.
Đám người đi rồi, nó lúc này mới đến bên mép giường, hỏi người ngồi trên đó: “Sao lại là ngươi? Sư phụ ta đâu?”
Người ở trên giường rõ ràng không phải sư phụ nó, mà là nha hoàn ngày thường hầu hạ ở đây.
“Khụ khụ... Ta ở đây.”
Vương Kỳ Lân hỏi xong, giọng Vân Trân liền từ bên cạnh truyền tới.
Vương Kỳ Lân nhìn tủ quần áo mở ra, Vân Trân từ bên trong chui ra ngoài.
“Sư phụ?” Vương Kỳ Lân ngây ra một lúc, đi qua đỡ nàng.
Nha hoàn giả trang Vân Trân cũng xuống giường.
Vân Trân gật đầu với Vương Kỳ Lân, lại nhìn nha hoàn: “Chuyện hôm nay không được tiết lộ ra ngoài.”
“Nô tỳ biết.” Nha hoàn đáp.
“Ngươi lui xuống trước đi.” Vân Trân gật đầu.
Nha hoàn ra ngoài.
“Sư phụ?” Vương Kỳ Lân thấy nàng nhìn ra phía cửa sổ, vội hỏi, “Sư phụ, đây rốt cuộc là chuyện gì?”
Vân Trân đứng trước cửa sổ, không nói gì.
Vương Kỳ Lân không chịu từ bỏ ý định.
Không bao lâu, Vương phu nhân và Vương Quân Ngọc đã tiễn Triệu Húc đi, quay lại.
Bọn họ cho hạ nhân ở lại bên ngoài, không cùng đi vào.
“Chuyện vừa rồi, đa tạ phu nhân và Vương thiếu gia hỗ trợ.” Vân Trân hành lễ với hai người.
Vương phu nhân và Vương Quân Ngọc nhìn nhau, Vương phu nhân lên tiếng: “Vân đại phu, người không cần khách khí như thế. Người hiện tại là sư phụ của Lân Nhi là ta, lại là ân nhân cứu mạng của nó, là người một nhà. Có điều, chuyện vừa rồi rốt cuộc là thế nào? Thời điểm ta vào đây nhìn thấy nha hoàn nằm trên giường, thật sự hoảng sợ.”
Vương Quân Ngọc đứng bên cạnh Vương phu nhân. Tuy hắn không nói gì, nhưng nét nghi hoặc trên mặt không khác Vương phu nhân.
Vân Trân đỡ góc bàn, thở dài: “Mọi người ngồi xuống trước đi.” Chờ ba người ngồi xuống, Vân Trân mới nói, “Mọi người đoán không sai, ta và vị Túc Vương kia quả thật có quen biết.”
Nói tới đây, Vân Trân không tiếp tục nữa.
Vương phu nhân và Vương Quân Ngọc nhìn nhau, Vương phu nhân lo lắng hỏi: “Chẳng lẽ đã có chuyện gì?”
Nói cách khác, tại sao ân điển cứu Túc vương phi lớn như vậy, Vân Trân cũng không cần?
Nghĩ đến đây, thái độ của Vương phu nhân liền trở nên ngưng trọng.