Tới chiều, Vân Trân đã hết sốt. Nhưng bệnh nặng lần này coi như bại lộ tất cả vấn đề Vân Trân tích góp trước đó.
Tuy đã hết sốt, nhưng người vẫn nằm liệt giường.
Với trạng thái này, nàng căn bản không thích hợp hồi cung. Nhưng bên phía Hoa Thanh Cung không thể kéo dài nữa. Vì thế, Triệu Húc tới tìm Tử Thị, nhờ Tử Thị hỗ trợ xin điều Vân Trân đi.
Vân Trân chỉ là tiểu cung nữ của Hoa Thanh Cung.
Bên cạnh hoàng đế không chỉ có một cung nữ dâng trà là nàng.
Hiện tại, Thanh Hiếu huyện chúa mới được sắc phong tự mình ra mặt, hoàng đế không thể không cho. Trên thực tế, chuyện này Tử thị chỉ cần tới tìm Phúc Hỉ công công, nhờ Phúc Hỉ công công nói với hoàng đế, “cung nữ” Vân Trân này liền được phân tới chỗ Tử Thị.
Cả quá trình, hoàng đề đều không triệu kiến Vân Trân.
Cho nên ông ta căn bản không hề biết bản thân đã bỏ lỡ cái gì.
Sau khi Vân Trân được điều tới cung của Tử Thị làm việc, Tửu Thị lại đi gặp Thái Hậu, nói án oan của phụ mẫu được rửa sạch, ngoại trừ triều cao chiếu cố, còn nhờ Thái Hậu và bệ hạ nhân từ.
Nàng ấy nghe nói chùa Kỳ Sơn gần kinh thành rất linh, cho nên muốn chuyển tới đó ở một thời gian, cầu phúc cho Thái Hậu và bệ hạ.
Thái Hậu cảm động trước lòng hiếu thảo của nàng, lại còn biết ơn, cho nên liền đồng ý.
Mấy ngày sau, Thanh Hiếu quận chúa khởi thành tới chùa Kỳ Sơn cầu phúc cho bệ hạ và Thái Hậu.
Trong danh sách cung nữ đi theo có Thịnh Vân Trân.
...
Vân Trân cùng theo Tử Thị tới Kỳ Sơn.
Triệu Húc tự mình tiễn nàng.
“Tới Kỳ Sơn rồi cứ an tâm dưỡng bệnh, chuyện ở kinh thành nàng không cần nhọc lòng. Ta đã phái Ám Thất bảo vệ nàng, nàng không cần bài xích gã. Ta cũng sẽ tranh thủ thời gian tới Kỳ Sơn thăm nàng.” Triệu Húc vừa dặn dò vừa giúp nàng sửa sang áo choàng trên người.
Vân Trân nghe hắn lải nhải, trong lòng rất ấm áp.
“Phải biết tự chăm sóc mình, có biết không?” Triệu Húc xoa đầu nàng, dặn dò lần nữa.
“Thiếp biết rồi, thiếp sẽ tự chiếu cố chính mình. Điện hạ cũng thế.“. truyện đam mỹ
“Ừ. Nàng mạnh khỏe, ta liền yên tâm.”
Nói rồi, hắn vẫn không nhịn được mà ôm nàng.
“Nhất định phải mạnh khỏe.”
“Vâng.”
Triệu Húc đứng ở cổng phủ đệ nhìn xe ngựa chở Vân Trân đi xa.
“Điện hạ, nên hồi cung rồi.” Người ở phía sau nói.
Triệu Húc nhíu mày, nhìn về hướng hoàng cung.
Đúng vậy, nên hồi cung rồi.
Cũng nên bắt đầu rồi.
Tiễn nàng đi, hắn không còn lo lắng gì nữa.
...
Xe ngựa ra khỏi thành, đi không bao lâu liền hội hợp với đội ngũ chờ bên đường.
Lộc cộc.
Xe ngựa nghiền qua đường đất đát phát ra tiếng vang.
Tường cao vời vợi xa dần.
“Khụ khụ...” Đột nhiên, Vân Trân cúi đầu ho khan.
“Cô nương, sức khỏe người không tốt, vẫn nên vào trong nghỉ ngơi đi.” Nha hoàn ngồi cạnh khuyên.
Vân Trân gật đầu, ôm lò sưởi tay ngồi dịch ra sau, bảo nha hoàn buông màn xuống.
Lò sưởi tay nàng đang cầm là sau khi nàng lên xe ngựa, Triệu Húc thấy hai tay nàng rét run, cố ý bảo hạ nhân mang theo.
“Khụ khụ...”
Nghĩ đến đây, nàng không khỏi lo lắng.