Triệu Húc nhìn nàng.
Có vài lời không cần nói rõ.
Bởi vì tất cả đều nằm trong sự im lặng.
...
Triệu Húc viết tấu chương thay Trấn Bắc quân đương nhiên không phải đơn giản viết ra như vậy. Ngoại trừ tấu chương đến tay hoàng đế, còn có an bài người của hắn ở kinh thành.
Trong mắt người ngoài, Túc Vương Triệu Húc và Trấn Bắc Hầu phủ Liễu gia sớm đã gắn chặt vào nhau.
Dù Liễu Trản Anh đã chết, nhưng quan hệ thông gia của họ vẫn còn. Như vậy, quan hệ giữa Túc Vương và Liễu gia vẫn còn đây.
Một khi Trấn Bắc quân xảy ra chuyện, Triệu Húc cũng không thể may mắn thoát khỏi.
Lúc này, Triệu Húc có thể lựa chọn bo bo giữ mình, hạ tổn thất đến mức thấp nhất. Nhưng đó há là tính cách của Triệu Húc.
“Tấu chương gửi về kinh thành chàng viết xong rồi?” Vân Trân hỏi.
Triệu Húc gật đầu.
“Vậy thì tốt. Có điều, chàng cũng cần có sự chuẩn bị khác, đề phòng sự cố.”
Dù sao hiện giờ Triệu Húc đã rời khỏi kinh thành.
Bắc địa cách kinh thành xa ngàn dặm, hắn lúc này không thể thường xuyên gặp hoàng đế như trước. Nếu trên đường có xảy ra sự cố, bị kẻ có lòng lợi dụng, sợ rằng tự rước lấy họa.
“Việc này ta hiểu, ta cũng đã nói với hai vị Liễu, Chiến tướng quân.” Triệu Húc trả lời.
“Vậy thì tốt.” Vân Trân gật đầu.
Sau đó, bọn họ lại hàn huyên chuyện khác.
Từ nạn dân ngoài thành, năm nay trôi qua thế nào cho tới tên A Linh...
A Linh chào đời, tin tức cũng gửi về kinh thành.
Tin rằng không lâu nữa, bên kia sẽ có tin truyền về.
Chờ đến một tuổi, bọn họ có thể đặt tên chính thức cho nó.
Uống thêm vài chén, Vân Trân có hơi say.
Nàng nhìn Triệu Húc ngồi đối diện, trong đầu đột nhiên nghĩ tới một chuyện.
Triệu Húc thấy nàng lảo đảo đến bên cạnh án thư, vội đi theo đỡ lấy nàng.
“Không, không phải...” Vân Trân lắc đầu, trái lại bắt lấy cổ tay Triệu Húc, sau đó mượn sức của hắn đi đến sau án thư, cầm bút lông, rút giấy Tuyên Thành ra, ngẩng đầu, mơ màng nhìn Triệu Húc, “Mài mực cho thiếp.”
Bầu không khí có chút tùy ý.
Triệu Húc cười cười, biết nàng đã say, cũng không so đo với làm, ngược lại còn cảm thấy Vân Trân sai khiến người khác như vậy có chút đáng yêu.
“Được, vậy hôm nay bổn vương sẽ hầu hạ phu nhân.” Nói rồi, Triệu Húc lấy hộp thỏi mực ra, đứng cạnh mài mực.
Chờ mực mài xong, Vân Trân cầm bút lông, chấm một chút, vẽ vẽ lên giấy Tuyên Thành.
Triệu Húc rất ít khi thấy Vân Trân uống say, cũng không biết nàng có thói quen này từ lúc này. Uống say rồi vẽ tranh?
Hắn đứng bên cạnh, cảm thấy hiếm lạ.
Thật muốn xem nàng có thể vẽ gì?
Chim cá?
Hay là nhân vật nào?
Nhưng cuối cùng, thứ nàng vẽ lại là một đồ án kỳ lạ. Chính xác là đồ đằng nào đó.
Vân Trân đặt bút xuống, cầm tờ giấy Tuyên Thành lên, thổi thổi.
“Nè, chàng xem.” Vân Trân đưa bức họa cho Triệu Húc, “Chàng có biết đồ án này không?”
Nói xong, đầu nàng vẫn còn mơ hồ, lắc lắc.
“Đây là đồ án gì?” Triệu Húc nhận lấy, cầm xem.
“Cụ thể thiếp cũng không biết... Có lẽ là đồ đằng của gia tộc nào đó... Chàng... Chàng có biết không?” Vân Trân hỏi.