Vĩnh Hạng nhiều người như vậy.
Vân Trân chẳng qua là người mới tới, không đến mức Trương quản sự biết nàng.
Cho nên, khẳng định có kẻ nói gì đó trước mặt Trương quản sự.
Vân Trân vừa quay đầu, liền thấy Phi Ương đắc ý nhìn mình.
Thì ra là nàng ta.
Người trong cung đều biết tính tình Đại công chúa Triệu Ngọc Dao không tốt, bởi vậy rất nhiều người đều không muốn tới Ngọc Dao Cung làm việc. Nếu gặp Ngọc Dao công chúa lúc tâm trạng không vui, bị mắng còn nhẹ, nặng một chút, có lẽ sẽ trực tiếp mất đầu.
Cho nên, người ở vĩnh Hạng cũng vô cùng kháng cự việc đưa đồ tới Ngọc Dao Cung.
“Ngươi trở về chuẩn bị đi, buổi chiều theo ta tới Ngọc Dao Cung.” Nói xong, Trương quản sự xoay người bỏ đi.
Phi Ương dẫn người tới chế nhạo vào câu, cũng vui vẻ rời đi.
“Vân Trân, ngươi vẫn ổn chứ? Chi bằng, ta đi cầu xin Lưu quản sự. Lưu quản sự là người tốt, chắc chắn sẽ giúp chúng ta.” Tử Thị đi tới, lo lắng nhìn Vân Trân.
La Chước theo sau nàng ấy.
Phiến Nhu cũng cau mày nhìn nàng.
“Ta chẳng qua chỉ là người mới, e rằng Lưu quản sự sẽ không vì ta mà đắc tội Trương quản sự.” Vân Trân lắc đầu, “Chuyện này tạm thời cứ thế đi, ta sẽ nghĩ cách.”
Ba người nghe vậy, mặt đều lộ vẻ ưu sầu.
Trong lòng Vân Trân lại có tính toán.
Dù thế nào nàng cũng không thể để Triệu Ngọc Dao nhìn thấy gương mặt này của nàng, bằng không, mọi nỗ lực trước đó đều uống phí. Vì vậy, nàng bắt buộc phải nghĩ ra cách.
Tuy rằng Lưu quản sự là người của Đức Phi, nhưng nàng biết rõ, Đức Phi oán hận nàng.
Nếu nàng có thể chết trong cung, đối với Đức Phi mà nói, đó là cách giải hận tốt nhất.
Bởi vậy chỗ Lưu quản sự, nàng không dám mạo hiểm.
...
“Vân Trân, sao ngươi còn ngủ? Trương quản sự đang kêu ngươi kìa.” Nhìn Vân Trân nằm nghiêng người, Tử Thị đứng trước giường, nói.
“Tử Thị, ta khó chịu.” Giọng Vân Trân yếu ớt từ trong chăn truyền đến.
“Khó chịu cái gì? Là không muốn đi mà thôi!”
Đúng lúc này, cửa mở ra, Trương quản sự đi đến, phía sau còn có Phi Ương dương dương tự đắc.
“Đúng vậy! Khẳng định là giả bệnh! Muốn lười biếng trốn việc đúng không? Xem ta vạch trần ngươi thế nào đây!” Nói rồi, Phi Ương liền duỗi tay muốn kéo chăn trên người Vân Trân ra.
“Đừng!” Tử Thị kêu lên một tiếng, muốn ngăn cản, lại bị người đi cùng Phi Ương chặn lại.
“Ta xem ngươi giả bộ... A!” Phi Ương kéo chăn trên người Vân Trân ra, đang định trào phúng, liền hét lớn, “Ngươi ngươi ngươi...”
Nàng ta một tay che miệng, tay còn lại chỉ vào Vân Trân, vẻ mặt không dám tin được.
“Sao thế?” Trương quản sự nhìn qua.
Lúc này, Vân Trân đã đỡ vách tường ngồi dậy, gương mặt xinh đẹp của nàng hiện giờ mọc đầy mụn nước, thoạt nhìn vô cùng khủng bố.
“A!”
Người trong phòng đều hoảng sợ.
“Trời ạ, bệnh đậu mùa!”
Trương quản sự hét lên, tất cả mọi người đều chạy ra ngoài.
Cuối cùng chỉ còn lại Tử Thị cứng đờ đứng tại chỗ, sắc mặt tái nhợt mà nhìn chằm chằm Vân Trân: “Ngươi, ngươi... Thật sự bị bệnh đậu mùa?”
Ở thời đại này, bệnh đậu mùa là một căn bệnh đáng sợ, chỉ cần lây nhiễm sẽ mất mạng, khó trách đám người Trương quản sự bị dọa thành như vậy.
“Tử Thị, ta không phải mắc bệnh đậu mùa.” Vân Trân dựa vào vách tường, yếu ớt nói, “Chỉ là bệnh cũ mà thôi, thỉnh thoảng sẽ tái phát. Tuy rằng nhìn rất đáng sợ, nhưng nghỉ ngơi một hai ngày sẽ khỏi.”