“Sao về lâu vậy?”
Thấy Vân Trân trở về, Tử Thị hỏi.
“Lôi kéo bọn họ nói chuyện thêm một lát.”
“A, ta không ngờ bốn người chúng ta sẽ càng đi càng xa.” Tử Thị cảm khái.
Vân Trân cười cười: “Được rồi, chúng ta bàn về trận chiến ngày mai đi.”
Sau khi dùng châm, Tử Thị chỉ có thể kiên trì ban ngày. Hai ngày trước, Tử Thị đã khiêu chiến sáu cao thủ. Hiện giờ chỉ còn lại Ma Đà Quốc, bộ lạc Sư Thứu ở phương Bắc và tộc Cổ Tát.
Ma Đà Quốc nằm phía Tây Vân Hán Quốc, là một nước nhỏ, có điều, theo nguồn tin của người cầm đèn, người xuất chiến của Ma Đà Quốc là vương tử của họ.
Ma Đà vương tử võ công quỷ dị, tuy không phải là đỉnh cao nhưng lại có rất nhiều thủ đoạn, là người cần chú ý bây giờ.
Bộ lạc Sư Thứu của phương Bắc là bộ lạc mạnh nhất trong mười tám bộ lạc. Người Sư Thứ tập võ từ nhỏ, dù là nam hay nữ đều biết công phu, đặc biệt là công phu trên ngựa.
Bộ lạc Sư Thứu muốn phái ai ra thi đấu, người cầm đèn không dám chắc.
Dùng kỹ xảo công kích, có lẽ vẫn ổn.
Cuối cùng là tộc Cổ Tát.
Vương của tộc Cổ Tát là Cổ Tát cưu.
Đến lúc đó, hộ vệ Cốt Hùng của Cổ Tát Cưu có lẽ là người ra tay.
Võ công của Cốt Hùng mạnh mẽ hữu lực, cơ sở vững chắc, tương tự với ưu thế của Tử Thị. E rằng đến lúc đó sẽ là một trận chiến khó khăn. Cho nên, Vân Trân quyết định để trận chiến với tộc Cổ Tát ở sau cùng.
...
“Cố lên.” Vân Trân vỗ bả vai Tử Thị.
“Ta biết. Dù sao, đây cũng là cơ hội cuối cùng của ta.”
Mà lúc này, ở nơi nào đó trong Ngự Hoa Viên.
“Không thể để họ thắng!”
“Ta biết. Ngươi đừng lo, ta sẽ thay ngươi nghĩ cách! Tất cả cứ giao cho ta.”
...
Hôm sau, Vân Trân tỉnh lại.
Tử Thị nói với nàng, mình không thể đi.
“Sao lại thế?” Vân Trân bắt mạch, nhíu mày.
“Ta cũng không biết.” Tử Thị khàn giọng nói, “Sáng nay tỉnh dậy đã thế, cả người không còn sức lực, giống như tối qua rút hết xương ra khỏi cơ thể.”
Vân Trân nhíu mày càng chặt.
“Gân mạch của ta có phải đã xảy ra vấn đề gì không?” Tử Thị hỏi.
Vân Trân không trả lời, tiếp tục bắt mạch cho nàng ấy.
Đột nhiên, nàng buông tay Tử Thị ra, đi đến trước bàn, cầm ấm trà lên, mở nắp ra, ngửi ngửi.
“Sao vậy?” Lúc này, Tử Thị cũng phát hiện có chỗ không đúng.”
Vân Trân buông ấm trà xuống: “Trong nước bị người ta bỏ thuốc.”
“Bỏ thuốc? Sao có thể?” Tử Thị kinh ngạc, “Trước khi đi, không phải ngươi đã kiểm tra nước trà, không có vấn đề gì sao? Sao lại... Ta bây giờ...”
Tử Thị căng thẳng nhìn Vân Trân.
“Tạm thời hết cách rồi, vẫn phải tiếp tục thi đấu. Tối qua sau khi ta đi, ai đã vào phòng của ngươi?”
“Là... Là một cung nữ quen biết trước đó ở Thượng Phục Cục, chẳng lẽ... Chẳng lẽ là nàng ta?” Tử Thị che miệng, không dám tin.
Vân Trân cúi đầu nhìn ấm trà trên bàn.
Có lẽ chính là cung nữ kia nhân lúc Tử Thị không chú ý, bỏ thuốc vào.
Nàng ngẩng đầu nhìn trời sáng bên ngoài.
Là nàng sơ ý.
Tối qua nàng nên ngủ cùng Tử Thị.
“Vậy phải làm sao đây? Còn ba trận đấu!” Tử Thị cố gắng kìm nén nôn nóng trong lòng, “Chúng ta thất bại rồi sao?”
“Không, không thất bại.” Nói rồi, Vân Trân nhìn Tử Thị nằm trên giường, “Bởi vì, ta sẽ xuất chiến!”