Sau đó Tô trắc phi nói gì, Vân Trân đã không còn tâm trạng ghi nhớ.
Giờ phút này, đầu óc nàng vô cùng hỗn loạn, căn bản không có cách nào tập trung sức lực tự hỏi.
Rời khỏi kinh thành?
Tuy Tô trắc phi nói tạm thời rời khỏi kinh thành, nhưng rốt cuộc có thể trở về hay không, vẫn do Tô trắc phi định đoạt, chỉ sợ đến lúc đó...
Vân Trân không khỏi căng thẳng.
“Được rồi, tạm thời cứ như vậy đi.” Không biết khi nào, giọng của Tô trắc phi lại truyền vào tai nàng, “Ra ngoài nói với A Tĩnh, bảo y đêm nay ở chỗ Húc Nhi, trước hừng đông ngày mai, ta sẽ sắp xếp người đưa y rời đi.”
“Vâng, nô tỳ lĩnh mệnh.” Vân Trân hốt hoảng đứng dậy, hành lễ, lại hốt hoảng ra ngoài.
Tô trắc phi nhìn theo tấm lưng nàng, sau đó ánh mắt sắc bén liếc qua bên cạnh.
...
Vân Trân đi ra, lại phát hiện bên ngoài chỉ có Ngụy Thư Tĩnh và Bích Diên, không thấy Triệu Húc đâu.
“Thiếu gia đâu rồi?” Vân Trân hỏi Ngụy Thư Tĩnh.
Ngụy Thư Tĩnh chỉ vào gian phòng bên cạnh.
Vân Trân vào trong không bao lâu, Triệu Húc liền vào căn phòng cách vách Tô trắc phi.
Vân Trân nhìn qua, chuẩn bị đi tìm người.
Kết quả, nàng vừa di được một bước liền bị Bích Diên ngăn cản: “Nương nương và thiếu gia còn có lời muốn nói, hai người về trước đi. Chỗ ở của Ngụy công tử, hạ nhân đã chuẩn bị xong.”
Vân Trân thấy thái độ Bích Diên kiên quyết, đành hành lễ với nàng ta, sau đó cùng Ngụy Thư Tĩnh rời đi.
Đồng thời, Tô trắc phi xuyên qua cánh cửa bí mật đi vào phòng cách vách.
Chỉ thấy Triệu Húc trầm mặc ngồi trên ghế, hai mắt trống rỗng nhìn trời đêm bên ngoài.
“Con đều nghe thấy rồi đúng không?”
Tô trắc phi đi đến bên cạnh, hỏi.
Triệu Húc nghe thấy, cũng không quay đầu, cũng không trả lời.
“Một khi đã vậy, con đánh cược thua rồi.”
“Nhi tử sẽ tuân theo ước định với mẫu phi, chỉ là... Xin mẫu phi đồng ý với nhi tử một chuyện.” Triệu Húc quay đầu nhìn bà ta, sau đó nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu, lúc này mới nói, “Lần này sau khi mẫu phi để nàng ấy rời đi, cũng đừng để nàng ấy quay lại.”
Tô trắc phi nhìn hắn, không nói gì.
Triệu Húc mở mắt.
Lần này, mê mang và tha thiết trong ánh mắt đã không còn, thay vào đó là một loại cảm xúc phức tạp: “Nàng ấy có tài, nhưng không có lòng với việc tranh đấu. Chuyện mẫu phi tính toán, không nhất thiết phải là nàng ấy, chi bằng thả nàng ấy đi... Dù sao, nếu nàng ấy còn quay về kinh thành, nhi tử không dám bảo đảm có thể nhịn không đi gặp nàng ấy hay không...”
“Con nói như vậy còn không phải vì tính toán cho nàng ấy sao? Có điều, ta đồng ý với con cũng được. Chỉ cần nàng ấy có thể thay ta làm tốt chuyện cuối cùng, ta sẽ trả nàng ấy tự do.”
“Đa tạ mẫu phi.”
Triệu Húc đứng dậy, hành lễ.
...
Sau khi Triệu Húc rời đi, Bích Diên đi đến phía sau Tô trắc phi.
“Nương nương thật sự đồng ý thả Trân Nhi đi sao? Nhưng nương nương đã hao phí bao nhiêu tâm huyết trên người nàng ấy.” Bích Diên khó hiểu.
“Trái tim của nàng ấy vẫn luôn không ở chỗ chúng ta. Hơn nữa, đây là tâm nguyện của Húc Nhi. Dù sao cũng là mẫu tử, ta không thể thật sự khiến trái tim nó rét lạnh. Chỉ là...” Nói tới đây, Tô trắc phi híp mắt, “Rốt cuộc có đi được hay không còn phải xem tạo hóa của nàng ấy.”
Bích Diên ngây ra một lúc, sau đó cúi đầu: “Nô tỳ đã hiểu.”
“Đúng rồi, còn một chuyện.” Lúc này, Tô trắc phi lại nói.