“Công chúa xinh đẹp động lòng người, Ngụy thống lĩnh thấy, khẳng định sẽ thích.” Ngân Nhi nhìn người trong gương đồng, khen ngợi.
Triệu Ngọc Nhung nghe xong, trong ánh mắt cuối cùng cũng có ý cười.
Ngân Nhi lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Có thể khiến Triệu ngọc Nhung trang điểm tỉ mỉ, ngoại trừ bệ hạ thì chỉ có Ngụy thống lĩnh.
...
Nửa canh giờ sau, Triệu Ngọc Nhung dẫn theo cung nữ mang hộp đồ ăn tới nơi Ngụy Thư tĩnh nghỉ ngơi.
Triệu Ngọc Nhung thường tới tìm Ngụy Thư Tĩnh, thị vệ cấm vệ doanh sớm đã quen, cho nên thấy Triệu Ngọc Nhung tới, sau khi hành lễ với nàng ta, liền thức thời rời đi.
“Ngụy đại ca.” Khi trong phòng không còn ai, Triệu Ngọc Nhung dịu dàng gọi Ngụy Thư Tĩnh, “Đây là điểm tâm ta tự tay làm, muốn mang tới cho Ngụy đại ca nếm thử.”
Nói xong, nàng ta nhận lấy hộp đồ ăn trong tay Ngân Nhi, đặt lên bàn, chuẩn bị mở nắp ra.
“Công chúa hậu ái, ti chức không có phúc để nhận, mong công chúa mang về đi.” Hai tay Ngụy Thư Tĩnh, ôm quyền với Triệu Ngọc Nhung.
Ngụy Thư Tĩnh vừa dứt lời, tay Triệu Ngọc Nhung thoáng dừng lại, sắc mặt cũng trở nên cứng đờ.
“Ngụy đại ca, huynh...” Triệu Ngọc Nhung nhíu mày, giọng nói mang theo chút bi thương, “Có phải huynh ghét bỏ tay nghề của ta không? Ta biết, tay nghề của ta kém hơn Trân Nhi, nhưng đây cũng là tâm ý của ta...”
Nghe tới hai chữ “Trân Nhi”, thái độ của Ngụy Thư Tĩnh liền thay đổi.
“Công chúa, người và Trân Nhi thật sự tình như tỷ muội sao?” Ngụy Thư Tĩnh nhìn nàng ta, hỏi.
“Đương nhiên.” Triệu Ngọc Nhung gật đầu không chút do dự, “Tuy rằng thời gian chúng ta quen nhau không dài, nhưng chúng ta vừa gặp đã như bằng hữu. Trân Nhi thường kể ta nghe chuyện cùng Ngụy đại ca ở Nam Hoang. Nàng ấy nói, Ngụy đại ca khi đó...”
Kế tiếp, Triệu Ngọc Nhung kể lại “những chuyện nghe từ Trân Nhi“.
Trong lúc này, Ngụy Thư Tĩnh đều im lặng, không nói gì.
Mãi đến khi Triệu Ngọc Nhung nói xong, Ngụy Thư Tĩnh mới lần nữa nhìn nàng ta, hỏi: 'Quan hệ giữa công chúa và Trân Nhi tốt như vậy, chắc sẽ không hại muội ấy đúng không?”
Lời này vừa nói ra, hiện trường an tĩnh lại.
Triệu Ngọc Nhung giật mình.
Kinh hoảng đi qua, Triệu Ngọc Nhung khó hiểu nhìn Ngụy Thư Tĩnh: “Ta coi Trân Nhi như tỷ muội, đương nhiên sẽ không hại nàng ấy. Ngụy đại ca, sao huynh lại hỏi như vậy? Chẳng lẽ huynh nghe thấy điều gì, nên hiểu lầm...”
“Có lẽ do ti chức nghĩ sai.” Ngụy Thư Tĩnh cúi đầu, “Có điều, ti chức thân phận thấp kém, không dám trèo cao lên công chúa điện hạ. Cho nên, xin công chúa sau này đừng tới đưa điểm tâm cho ti chức nữa.
“Cái... Cái gì?” Triệu Ngọc Nhung ôm ngực, mở to hai mắt, không dám tin mà nhìn y.
...
Cuối cùng, Triệu Ngọc Nhung rời đi, mang theo hộp điểm tâm chưa động vào cùng khiếp sợ và hoảng loạn.
Chờ Triệu Ngọc Nhung dẫn người đi rồi, một người trốn sau ngăn tủ bước ra.
Chính là cấp dưới của Ngụy Thư Tĩnh - Tiểu Chiếu.
Tiểu Chiếu ôm quyền với Ngụy Thư Tĩnh: “Phản ứng của Ngọc Nhung công chúa quả thật hơi khác thường.”
“Tiếp tục điều tra!” Ngụy Thư Tĩnh nói.
Ngay trước khi Triệu Ngọc Nhung tới, Tiểu Chiếu bẩm báo với y một tin tức.
Tiểu Chiếu nói cung nữ tên Tước Nhi kia sau khi bị đuổi khỏi Thượng Thực Cục, trong khoảng thời gian ở nơi giặt đồ, từng thân thiết với một tiểu cung nữ. Tiểu Chiếu điều tra tiểu cung nữ kia, nàng ta kể Tước Nhi từng có lần đi đưa y phục, không cẩn thận làm hỏng yếm phỉ thủy san hô một vị nương nương thích. Vị nương nương kia muốn trừng phạt Tước Nhi.
Lúc ấy, Ngọc Nhung công chúa cũng có mặt.