Rất nhanh, Triệu Húc đã bế Vân Trân về phòng mình, đặt nàng lên giường của hắn.
“Trân Nhi? Trân Nhi? Không sao, không sao rồi, nàng đừng sợ...”
Triệu Húc đặt nàng xuống giường, phát hiện sắc mặt nàng thống khổ, vội giữ tay nàng lại, trấn an.
Nhưng giờ phút này, dược hiệu trong người Vân Trân sớm đã đánh bại phòng tuyến cuối cùng của nàng.
Cơ thể đã bị dục vọng thống trị!
Nàng chậm rãi mở mắt, mơ màng nhìn người trước mặt.
“Trân Nhi? Nàng sao rồi? Đại phu sẽ tới ngay... Ưm.”
Triệu Húc còn chưa nói xong, Vân Trân đã ôm lấy cổ hắn, ngẩng đầu hôn hắn.
Đôi môi cũng như trán nàng, nóng bỏng dọa người.
Môi kề môi, một luồng điện theo đó truyền khắp cơ thể. Cơ thể hắn theo đó mà rùng mình, hưng phấn lên.
Hai người hôn nhau.
Mang theo mãnh liệt và nhiệt tình xưa nay chưa từng có.
Khi tay Vân Trân trượt xuống dưới thân hắn, Triệu Húc đột nhiên đè tay nàng lại, ngăn cản nàng.
Hắn thở hổn hển, khống chế dục vọng trong người, nghiêm túc nhìn Vân Trân nằm bên dưới.
“Nói ta biết, ta là ai?” Triệu Húc nhìn nàng chằm chằm, hỏi.
Đôi mắt Vân Trân như ngập trong nước, dần dần tìm lại tiêu điểm.
“Điện hạ... Thiếu gia...” Giọng khàn khàn từ trong miệng nàng nói ra.
Nghe Vân Trân gọi, chút căng thẳng cuối cùng của Triệu Húc như dây đàn đứt ra.
Lý trí bị dục vọng cùng tình yêu bao phủ.
“Trân Nhi, Trân Nhi... Ta yêu nàng, ta yêu nàng...”
...
Hạ nhân vốn dĩ định mang nước vào, nghe động tĩnh trong phòng, liền tự giác dừng ngoài cửa, hơn nữa còn duỗi tay đóng cửa lại.
Lúc này, đại phu cũng đã tới.
Nhưng bọn họ không ai dám quấy rầy người bên trong.
...
Vân Trân chìm trong giấc mộng điên cuồng.
Trong giấc mộng đó, nàng như con thuyền trôi nổi ngoài biển rộng, không ngừng bị nước biển đẩy đưa, theo sóng nước phập phồng.
...
Sáng sớm hôm sau, khi Vân Trân tỉnh dậy, bên cạnh đã không có ai.
Đầu óc nàng trống rỗng, thậm chí bản thân là ai cũng sắp không nhớ nổi.
Mãi đến khi ngoài cửa có âm thanh đánh thức nàng, nàng mới từ trong hoảng hốt bình tĩnh lại.
“Hồi điện hạ, đã phái người điều tra, không ai biết cô nương xuất hiện ở đó từ khi nào. Nơi đó quá hẻo lạnh, thời gian cũng quá muộn, không ai biết trước đó đã xảy ra chuyện gì.” Có người nói.
Qua một lát, giọng của Triệu Húc mới vang lên: “Ta biết rồi, ngươi lui xuống đi.”
“Vâng.”
Triệu Húc đứng ngoài cửa một lúc, mới nâng bước vào phòng.
“Trân Nhi, nàng tỉnh rồi?”
Khi hắn nhìn thấy Vân Trân ở trên giường tỉnh lại, vội chạy tới ôm lấy nàng.
Cả người Vân Trân cứng đờ nằm trong lòng Triệu Húc.
“Lúc nàng ngủ, ta đã tìm đại phu bắt mạch cho nàng. Nàng có chỗ nào không khỏe không? Có...” Triệu Húc buông nàng ra, hai tay bắt lấy bả vai nàng, lo lắng hỏi.
Vân Trân nhìn hắn.
Vẻ mặt chết lặng, lại thống khổ, thoạt nhìn trông rất tệ.
“Điện hạ...”
Thời điểm nàng mở miệng, giọng nói khàn khàn đến đáng sợ.