Sau đó, hắn tới cửa hàng bên cạnh mua hai cái hộp, một hộp để “Trân Nhi” và “thiếu gia”, hộp còn lại để “Hắc đại nhân“.
Chuẩn bị xong tất cả, Triệu Húc tâm tình không tệ mang theo hộp về phủ.
Chờ tới Thính Tuyết Hiên, hắn không vội về phòng thay xiêm y trước, mà trực tiếp cầm cái hộp tới nơi Vân Trân ở.
Nhưng tới nơi, hắn lại phát hiện cửa phòng đóng chặt, bên trong không có ai.
Hắn đợi bên ngoài một lát, vẫn không thấy Vân Trân đâu.
Trong lúc này có gặp nha hoàn khác, hỏi thăm mới biết hôm nay Vân Trân xin nghỉ, không ở trong phủ.
Không ở trong phủ, vậy có thể đi đâu?
Triệu Húc nhíu mày.
Nha hoàn bên cạnh thấy vậy, cho rằng hắn không cao hứng, vội nói: “Nô tỳ nghe nói hình như hôm nay là ngày nghỉ của bằng hữu nàng ấy trong cung, cho nên xin nghỉ ra ngoài gặp mặt.”
Vừa dứt lời, Triệu Húc liền nắm chặt cái hộp trong tay.
“Thiếu... Thiếu gia?” Nha hoàn thấy hắn như vậy, sợ hãi rụt cổ.
Triệu Húc cố nén chua xót trong lòng, lắc đầu: “Không sao, lui xuống đi.”
Nói xong, hắn hoảng hốt xoay người, rời đi.
Hôm nay là ngày nghỉ của bằng hữu trong cung?
Trong cung nàng có thể quen ai?
Mà người có thể khiến nàng phá lệ xin nghỉ cũng chỉ có một.
Nghĩ đến đây, trong lòng hắn vừa chua xót, lại vừa bất an.
Mấy ngày nay, hắn chỉ lo đề phòng Lưu Vân Bạch, quên mất còn có A Tĩnh.
Nhớ lại trước đây, thời điểm qua đêm trong Bích Lạc Cốc, chính tai hắn nghe A Tĩnh tỏ tình với Trân Nhi.
Tuy rằng Trân Nhi đã cự tuyệt, nhưng A Tĩnh chưa từng từ bỏ.
A Tĩnh dù ở đâu tâm tư đều đặt trên người nữ hài tửu đó. Cái hôm thọ thần của phụ vương hắn, bọn họ cùng nhau du hồ, lúc ấy ngồi cùng thuyền với A Tĩnh là một đôi huynh muội. Sau ngày đó, huynh trưởng của nhà đó liền nói bóng nói gió hỏi thăm thân phận A Tĩnh, đã có hôn phối hay chưa.
Hiển nhiên, là hỏi thay muội muội nhà mình.
Sau đó, biết A Tĩnh là cô nhi, bọn họ mới đánh mất ý niệm.
Bọn họ vì gia thế của A Tĩnh, vì y là cô nhi mà từ bỏ y, nhưng Triệu Húc biết, Trân Nhi sẽ không.
Năm đó, Trân Nhi ở dưới chân núi Xích Phong từ chối A Tĩnh.
Như vậy hiện tại thì sao?
Đối mặt với A Tĩnh ngày càng thành thục, Trân Nhi vẫn sẽ luôn cự tuyệt sao?
Triệu Húc không nhịn được mà bắt đầu lo lắng.
Đúng lúc này, Tô trắc phi phái người tới gọi hắn qua.
...
Triệu Húc đi không bao lâu, Vân Trân từ bên ngoài trở về.
Trên đường, nàng vô tình đụng phải nha hoàn khi nãy bị Triệu Húc hỏi thăm.
Nha hoàn nói, thiếu gia vừa tới tìm nàng, có điều, nghe nói nàng xin nghỉ ra ngoài, sắc mặt có chút khó coi.
“Trân Nhi, có phải ngươi chọc giận thiếu gia không?” Nha hoàn kia hỏi.
Nha hoàn này mày ngày trước phát sốt, Vân Trân từng qua đưa thuốc cho nàng. Nha hoàn sau khi khỏi bệnh, liền thân cận với Vân Trân không ít.
“Không có.” Vân Trân nghĩ nghĩ, lắc đầu.
Chẳng qua, nghĩ đến chuyện đêm nay phải làm, nàng tạm thời không có ý định đi tìm Triệu Húc.
Cảm tạ nha hoàn kia, Vân Trân về phòng.
Cẩn thận khóa cửa lại, nàng liền lấy toàn bộ thuốc giấu trong ngăn tủ ra.
Đêm nay, nàng chưa chắc có thể làm gì người nọ, nhưng đối phương là cao thủ dùng độc, nàng chuẩn bị nhiều một chút, cũng đỡ lo lắng.
...
Đêm dần xuống.
Vân Trân thấy sắp đến giờ Tý, liền mang đồ lén ra khỏi phòng, đến nơi đã hẹn với Ngụy Thư Tĩnh.