Cái nhìn kia của Vân Trân khiến Triệu Húc dừng lại.
Hắn theo bản năng đuổi theo hai bước, nhưng bị ám vệ ngăn lại.
“Chủ nhân, nơi này sắp sụp rồi, chúng ta mau rời khỏi đây!” Ám vệ nôn nóng
“Nhưng...”
Nhưng cái gì?
Đột nhiên, Triệu Húc ôm ngực, thống khổ quỳ rạp xuống đất.
“Nàng... Nàng... Là...”
Hắn không thể tin mà nâng tay, muốn bắt lấy bóng dáng dần đi xa kia.
Tại sao?
Tại sao lại là...
“Chủ nhân, xin lỗi.” Dứt lời, một ám vệ cầm cán đao chém vào cổ Triệu Húc.
Mí mắt Triệu Húc sụp xuống, hôn mê bất tỉnh.
...
Bên này, Vân Trân kéo theo một chân tàn đuổi đến nơi đặt quan tài của Thương Vương. Sau khi tới, chỉ thấy Lệ Vô Ngân không ngừng đập đầu vào tường.
“Lệ Vô Ngân! Đừng như vậy! Địa cung sắp sụp rồi, chúng ta mau ra ngoài thôi!” Nàng nhào qua bắt lấy cánh tay Lệ Vô Ngân.
“A!”
Nhưng Lệ Vô Ngân đã tẩu hỏa nhập ma, căn bản không nghe lọt tai lời nàng nói.
Đá trên đỉnh đầu bắt đầu rơi xuống.
Vân Trân cắn răng, trực tiếp lấy ngân châm trong tay áo ra đâm vào cổ Lệ Vô Ngân.
Lệ Vô Ngân liền hôn mê bất tĩnh.
Vân Trân duỗi tay đỡ lấy hắn.
Rầm rầm...
Cả địa cung đều bắt đầu sụp đổ.
Vân Trân đỡ Lệ Vô Ngân hôn mê tránh né thứ trên vách tường và trên đỉnh đầu rơi xuống.
Bắt buộc phải nghĩ cách!
Bằng không, bọn họ thật sự sẽ chết ở đây!
“Còn dám tin ta không?”
Ngay lúc này, Tiểu Thu đột nhiên xuất hiện.
Tiểu Thu ngẩng đầu nhìn nàng ta.
Tiểu Thu đi đến trước mặt quan tài của Thương Vương, duỗi tay đẩy nắp quan tài nặng ngàn cân.
“Nếu ngươi còn tin ta, vậy chúng ta đánh cược một phen.”
Nói xong, Vân Trân nhảy vào trong quan tài của Thương Vương.
Vân Trân nhìn địa cung không ngừng sụp đổ, cắn răng, đỡ Lệ Vô Ngân tới trước quan tài.
...
Ầm ầm!
Chưa đến nửa canh giờ, Ma Cản thành đã biến mất trước mặt bọn họ. Ma Cản thành vốn là di tích, hiện giờ đã thành phế tích thật sự.
Mà chấn động này ngay cả bên cạnh sa mặc, những người dân trong thôn cũng có thể cảm nhận được.
“Sao vậy?”
“Là tận thế sao?”
...
Người trong võ lâm từ Mạc Lâm thành khoan thai tới muộn, vừa vào sa mạc, liền gặp trận động đất này.
“Mộ Dung trang chủ, bây giờ chúng ta nên làm gì đây?” Có người xin chỉ thị trang chủ của Nham Nhai sơn trang Mộ Dung Hoành.
Một Dung Hoành vuốt râu, nhìn chằm chằm phương xa, nhíu mày: “Xem ra đã có người tới trước chúng ta.”
“Cái gì? Ý của Mộ Dung trang chủ là đã có người tới địa cung của Thương Vương trước?”
“Không phải chứ? Sao lại nhanh như vậy?”
“Sao lại không có khả năng? Các ngươi đừng quên, trong tay chúng ta có thể có mảnh ghép bản đồ bảo tàng, trong tay những người khác khẳng định cũng có. Dù thế nào, vẫn là đến phía trước xem rồi tính.” Mộ Dung Hoành nói.
Ông ta thật muốn xem, làm ra cục diện lớn như vậy rốt cuộc là ai?
...
Khi Triệu Húc tỉnh lại, vừa lúc chứng kiến cảnh tượng Ma Cản thành sụp đổ.
“Không!”
Hắn từ dưới đất bò dậy, nghiêng ngả lảo đảo chạy về phía Ma Cản thành.
“Chủ nhân!” Ám vệ vội chạy tới cản hắn lại.
Không...
Sao có thể?
Sao có thể như vậy?
Triệu Húc thê lương quỳ xuống, ánh mắt thống khổ lại phẫn nộ nhìn phía trước.
Tại sao trời cao lại tàn nhẫn với hắn như vậy?