Trở về khách điếm đã là đêm khuya.
Người trong khách điếm đều đang chờ Triệu Húc và Vân Trân về.
“Trân Nhi, ngươi đi nghỉ đi.” Tới cửa, Triệu Húc dừng lại, nói với Vân Trân.
Vân Trân ngây ra một lúc, lộ vẻ khó hiểu.
“Đi đi.” Ánh mắt Triệu Húc tối tăm nhìn nàng.
“Vậy được, thiếu gia cũng sớm nghỉ ngơi.” Vân Trân nói.
“Ừ.” Triệu Húc gật đầu.
Sau đó, tận mắt thấy nàng vào phòng, hắn mới dời mắt đi.
“Thiếu gia, người đã bị trói lên cột.” Nguyên Bảo chỉ vào sau cánh cửa, nhỏ giọng.
Ánh mắt Triệu Húc tối sầm, bên trong lập lòe một tia sắc bén và lạnh nhạt, nâng bước đi vào.
...
Vân Trân không biết đêm đó cụ thể đã xảy ra chuyện gì. Chỉ là sáng hôm sau khi xuống giường, nàng phát hiện ánh mắt Nguyên Bảo nhìn nàng có hơi kỳ lạ, bộ dáng muốn nói lại thôi mang theo vài phần kính sợ.
“Sao thế?” Vân Trân nhướng mày, hỏi
“Trân Nhi, ngươi không cần đau lòng, tối hôm qua thiếu gia đã báo thù cho ngươi.” Nguyên Bảo thấp giọng.
Vân Trân hỏi tiếp, Nguyên Bảo lại không nói.
Sau này nàng mới biết, đêm đó, Mã Hữu Nhân phạm tội “ăn cắp”, bị đưa tới quan phủ. Ở triều đại này, tội danh ăn cắp rất nghiêm trọng, đặc biệt là khi Triệu Húc còn có thân phận hoàng tộc. Cho nên đến cuối cùng, Mã Hữu Nhân bị phán lưu đày ba năm.
Có điều, chuyện nàng không biết chính là cực hiện đêm đó Mã Hữu Nhân phải chịu, chỉ sợ đời này không thể nhân đạo.
...
Tôn Thúy Châu nghe nói gã bị đưa lên quan, ôm Xuân Nha khóc một hồi.
Triệu Húc không thích nhìn thấy bọn họ, liền bảo Xuân Nha mang theo người và đồ đạc về sơn trang trước. Còn về Vân Trân, nàng bị giữ lại, bên ngoài thì nói để nàng ở lại hầu hạ, thuận tiện đưa chủ ý chọn lễ vật sinh thần cho Tô trắc phi. Nhưng trên thực tế, hắn chỉ muốn cùng Vân Trân giải sầu, lo lắng chuyện đêm đó tạo ảnh hưởng không tốt.
Tính tình Triệu Húc nghiêm túc, ngày thường cũng ít nói cười.
Nghe hắn nói như vậy, Vân Trân cũng không nghi hoặc.
Sau đó, Triệu Húc lại dẫn theo Vân Trân và Nguyên Bảo đổi khách điếm.
Bọn họ dạo chơi ở quận thành Xích Thủy hai ngày cũng chọn được lễ vật cho Tô trắc phi. Đó là một thạch mực Nam Lương tốt nhất, gần đây Tô trắc phi thích luyện chữ, vừa lúc có thể sử dụng.
Lúc chọn lễ vật, Triệu Húc còn kêu Nguyên Bảo chọn vài món làm tạ lễ, sai người đưa đến chỗ của Yên Vũ cô nương, cảm tạ nàng ấy đã cứu Vân Trân.
Vân Trân thấy vậy, cũng không ngăn cản, chỉ là lúc đi tặng quà, nàng có bỏ thêm rượu ngon thượng đẳng mua từ thương nhân Giang Nam đem tới bán.
Còn về bầu rượu ngon kia cuối cùng sẽ rơi vào tay ai, nàng căn bản không cần lo lắng.
...
Xong xuôi mọi việc, Triệu Húc lại không có ý định rời đi.
“Thiếu gia, ngài đang buồn rầu gì vậy?” Thời điểm Vân Trân xuống lầu bưng trà, Nguyên Bảo nhân cơ hội hỏi Triệu Húc.
Triệu Húc sửng sốt: “Rõ lắm sao?”
“Vô cùng rõ ràng!” Nguyên Bảo gật đầu. Nói tới đây, hắn liền hỏi, “Thiếu gia, ngài đang lo cho Trân Nhi sao?”
Triệu Húc nhấp môi, qua hồi lâu, có chút mất tự nhiên mà nói: “Ta muốn tặng quà cho nàng ấy, dỗ nàng ấy vui vẻ, nhưng lại không biết tặng gì.”
“Hả? Tặng đồ sao? Thiếu gia ngài trực tiếp hỏi Nguyên Bảo không phải được rồi à?” Nguyên Bảo vỗ ngực, “Nói đến tặng quà cho nữ tử, Nguyên Bảo là người hiểu biết nhất! Nữ hài tử thích cái gì sao? Đương nhiên là son phấn, châu thoa trang sức gì đó... Thiếu gia muốn làm Trân Nhi vui vẻ, tặng mấy thứ đó bảo đảm không sai!”
Triệu Húc nghe xong liền rơi vào trầm tư.
Kẽo kẹt...
Đúng lúc này, Vân Trân mang trà tới.