Vân Trân nói xong, Quả Nhi còn chưa có phản ứng, Ngụy Thư Tĩnh đã biết nàng muốn nói gì.
“Trân Nhi, ngươi đang nói gì vậy?” Quả Nhi thấy hai người như đánh đố, khó hiểu hỏi.
Vân Trân nâng cằm nàng ấy: “Ngươi không cảm thấy nó có nét giống thiếu gia sao?”
“Thiếu gia sao?” Quả Nhi cẩn thận nhìn nam hài trước mặt. Đột nhiên nàng ấy khiếp sợ nâng tay chỉ vào nam hài, lắp bắp, “Ngươi ngươi ngươi, ngươi nói nó là Ngũ thiếu gia đầu óc có vấn đề kia sao?”
Nghe nói sau khi Tam thiếu gia ngã ngựa, ngay sau đó lại là Ngũ thiếu gia té xuống hồ trong hoa viên, lúc được người ta vớt lên lên, sốt cao, chờ bệnh khỏi, đầu óc cũng hỏng mất.
“Không phải tên ngốc! Du Nhi không phải tên ngốc!”
Lúc này, nam hài kia, không, hẳn là Triệu Húc mở miệng.
Nó dường như rất nhạy cảm với chữ “ngốc”, chỉ cần người khác nhắc tới liền trở nên kích động.
“Ngoan, đừng nóng giận! Du Nhi không phải kẻ ngốc, Du Nhi là hài tử thông minh nhất.” Vân Trân sờ đầu nó, trấn an.
Dưới cái nhìn chăm chú của nàng, Triệu Du dần bình tĩnh lại.
Vân Trân lại xoa đầu nó, đang muốn xoay người, lại phát hiện góc áo bị ai đó giữ chặt.
Nàng cúi đầu, nhìn chằm chằm góc áo bị Triệu Du nắm lấy.
Tuy rằng trí lực của Triệu Du không tốt, nhưng trong tiềm thức, nó dường như rất sợ sẽ bị Vân Trân vứt bỏ, bởi vậy vừa thấy nàng nhìn mình liền nắm góc áo nàng càng chặt.
“Không sao, đừng sợ.” Vân Trân vỗ vai nó.
Bên cạnh, Quả Nhi đã xem tới choáng váng.
“Vậy... Vậy bây giờ chúng ta nên làm sao đây?” Quả Nhi hỏi.
“Đưa Ngũ thiếu gia trở về.”
“Nhưng vừa rồi Ngụy đại ca nói có kẻ...” Quả Nhi làm động tác “thắt cổ”, lộ vẻ do dự, “Hiện tại trong phủ khẳng định đã biết Ngũ thiếu gia mất tích. Nếu chúng ta đưa ngài ấy trở về, liệu có bị nghi ngờ bắt cóc Ngũ thiếu gia không? Dù sao thì chúng ta cũng đều là người bên chỗ Tứ thiếu gia.”
Vân Trân nhíu mày.
Lo lắng của Quả Nhi không phải không có lý, nhưng bọn họ cũng không thể không đưa Triệu Du trở về, đúng không?
“Ngụy đại ca.” Vân Trân nhìn Ngụy Thư Tĩnh.
Nàng không cần nói gì cả, Ngụy Thư Tĩnh đã hiểu ý nàng. Y liền xoay người đi về phía ngõ nhỏ kia.
Chờ y trở về, lại nhíu mày.
“Chạy rồi.” Ngụy Thư Tĩnh nói.
Chạy?
Vân Trân nhíu mày.
Cô vốn định nhờ Ngụy Thư Tĩnh bắt tên mưu hại Triệu Du về thẩm vấn, không ngờ, người thế mà chạy rồi.
“Lập tức trở về.” Vân Trân nhanh chóng quyết định.
Hiện tại đã rút dây động rừng, không khỏi cành mẹ đẻ cành con, vẫn là nên mau chóng đưa Triệu Du về phủ.
...
“Các ngươi nói xem rốt cuộc là ai hại Ngũ thiếu gia?” Trên đường, Quả Nhi hỏi.
Quả Nhi hỏi xong, giữa bốn người vô cùng an tĩnh.
Đầu óc Triệu Du bị hỏng, đương nhiên không biết nói gì.
Ngụy Thư Tĩnh trầm mặc.
Vân Trân nhấp môi, nhíu mày.
Triệu Du là Ngũ thiếu gia của Ninh Vương phủ.
Nếu nó không ngốc, Vân Trân còn có thể đoán được.
Nhưng lúc này, nó đã choáng váng, căn bản không có sức uy hiếp...
Cho nên, ngay cả Vân Trân cũng không nghĩ ra được.
...
Thời điểm bọn họ sắp về tới Ninh Vương phủ, vừa lúc đụng phải Thấm phu nhân đi ra.
“Du Nhi! Nhi tử của ta!”
Nhìn thấy Triệu Du, Thấm phu nhân vội ôm lấy nó.
Triệu Du trước sau vẫn ngây dại, hoàn toàn không có dáng vẻ kích động khi trông thấy mẫu thân.
Thấm phu nhân kiểm tra Triệu Du trên dưới một lần, khi bà nhìn thấy trên cổ Triệu Du có vết ngấn của dây thừng, hai mắt lập tức đỏ lên.