Người đó chính là Dương Minh Tử, sư phụ của Lệ Bạo Tuyết, thuật sĩ cơ quan lợi hại kia.
Vân Trân đã từng xem bệnh cho ông ta ở Bạo Tuyết trại.
Khi đó, bọn họ đột nhiên bị người của Bạo Tuyết trại đuổi giết chính là vì Dương Minh Tử này. Sau khi biết thân phận của Liễu Trản Anh, Dương Minh Tử liền lệnh Lệ Bạo Tuyết giết họ.
Hiện tại, Dương Minh Tử xuất hiện ở Lạc thành, còn là phủ đệ của Thất hoàng tử người Nhung, liên hệ đến khi đó, Dương Minh Tử oán hận người Liễu gia...
Thân phận của Dương Minh Tử đã rõ.
Ông ta chắc cũng là cố nhân “Tham Lang“.
Về phòng, Vân Trân tìm Miến Đà Loa, hỏi thăm về Dương Minh Tử.
Quả nhiên, Dương Minh Tử là người của “Tham Lang”, không chỉ là người của “Tham Lang”, địa vị ở “Tham Lang” năm đó cũng không thấp.
Bằng thuật cơ quan lợi hại, ông ta trợ giúp “Tham Lang” chiến thắng hết lần này tới lần khác.
“Sau khi Thịnh Vân Lan chết, ông ta liền không rõ tung tích, không ngờ cuối cùng lại tới Lạc thành.” Miến Đà Loa cảm thán.
“Tiền bối và Dương Minh Tử dường như rất thân nhau?” Vân Trân hỏi.
Đối mặt với vấn đề này, Miến Đà Loa không che giấu, nói thẳng với Vân Trân.
“So với tên Bát gia kia, lão phu và Dương Minh Tử quả thật thân hơn, bởi vì cơ quan dưới núi Kỳ La là do ông ta thiết kế.”
Thì ra là thế?
Vân Trân kinh ngạc.
Khó trách thuật cơ quan dưới chân núi Kỳ La lại lợi hại như vậy.
Nếu có cơ quan do “đệ nhất thuật sĩ cơ quan” Dương Minh Tử thiết kế, chuyện khiến Lệ Vô Ngân trọng thương không còn khó lý giải.
“Lão tiểu tử kia xuất hiện ở đây khẳng định không có chuyện tốt.” Miến Đà Loa vỗ vai Vân Trân, đứng dậy nói, “Ngươi ở đây chờ, để ta đi gặp ông ta, nói không chừng có thể nghe ngóng được gì về lão Ngư.”
Lão Ngư, chính là thân tín mười chín năm trước ở kinh thành bế Vân Trân đi.
Mấy hôm nay, Vân Trân và Miến Đà Loa ở Lạc thành, bọn họ cũng thử thăm dò tung tích của lão Ngư. Nhưng vì không thể gióng trống khua chiêng đi tìm, cho nên không có được bao nhiêu tin tức hữu dụng.
Dương Minh Tử là người năm đó rất được Thịnh Vân Lan trọng dụng.
Có lẽ có thể từ ông ta nghe được nghe được gì chăng?
Nói xong, Miến Đà Loa nhấc chân ra ngoài.
Vân Trân ở lại, bôi thuốc trị thương lên vết thương ở tay chân mình.
Có Miến Đà Loa hỗ trợ, Vân Trân đã khôi phục rất nhanh.
Ba xương ngón tay đã liền lại, tuy không chưa thể đụng vào đồ đạc, nhưng khôi phục chỉ còn là vấn đề thời gian.
Có điều thương tích Vân Trân để ý vẫn là hai xương bánh chè.
Vết thương ở ngón tay tương đối nhỏ, sau khi dùng đúng thuốc, có thể khôi phục nhanh. Nhưng vết thương trên hai đùi lại không may mắn như vậy.
Không chỉ khôi phục chậm, hơn nữa sau này cho dù khỏi, cũng để lại bệnh căn, không thể vận động mạnh như trước. Mỗi lần trời mưa hoặc thời tiết rét lạnh, vị trí đầu gối sẽ ẩn ẩn đau.
Nếu tĩnh dưỡng tốt, đau đớn sau này có lẽ sẽ giảm bớt. Nhưng hiện tại, thứ Vân Trân thiếu nhất chính là thời gian.
Vào Lạc thành hơn một tháng, mỗi lần Vân Trân đi chẩn trị cho Thất hoàng tử người Nhung đều lưu tâm khắp nơi, cẩn thận thu thập tình báo hữu dụng.
Chỉ tiếc, dù là Bát gia hay người Nhung đều quá cảnh giác với nàng. Chỉ cần là thứ liên quan đến chiến sự, bọn họ đều che giấu rất kỹ, tuyệt đối không để lọt vào mắt Vân Trân.
Vân Trân hết cách.
Nàng biết, hiện tại nàng chỉ thể tìm được manh mối từ chỗ Thất hoàng tử.