Rất nhanh, Vân Trân đã tới trước phòng giam giam giữ Triệu Ngọc Nhung.
Cửa phòng giam không khóa lại.
Có lẽ người trông coi Triệu Ngọc Nhung biết kẻ bên trong chắc chắn sẽ chết, căn bản không thể chạy, cho nên ngay cả cửa lao cũng không hề khóa, đỡ tới lúc đi vào nâng thi thể ra còn phải mở cửa một lần.
Rầm.
Vân Trân gỡ xích sắt trên cửa xuống, đẩy hàng rào, bước vào trong.
Triệu Ngọc Nhung, không, phải nói là Tôn Thúy Nga đang đau đớn quỳ dưới đất, sắc mặt tái nhợt, đầu tóc ướt đẫm mồ hôi.
Nàng ta nghe động tĩnh, chậm rãi ngẩng đầu, nhìn thấy Vân Trân, đồng tử co rụt lại.
“Ngươi!” Nàng ta phẫn nộ, dùng toàn lực đứng dậy, muốn xông về phía Vân Trân.
Nhưng chén thuốc độc kia thật sự biết hành hạ nàng ta. Vân Trân chỉ né sang cạnh, tự nàng ta đã ngã xuống đất, đau đớn rên rỉ.
“Ngươi, ngươi... Tới để chê cười ta? Hả?” Tôn Thúy Nga chống tay, chậm rãi ngồi dựa vào vách tường, nâng mí mắt nhìn nàng, “Ha ha ha... Ngươi xem ta hiện giờ, bộ dáng này, có phải rất buồn cười không? Ta biết... Ngươi rất muốn cười, ngươi rất cao hứng... Bởi vì ta cuối cùng cũng thua trong tay ngươi...”
Nói xong những lời này, Tôn Thúy Nga mệt mỏi nhắm mắt lại, sắc mặt tỏ vẻ trào phúng, không cam lòng cùng phẫn nộ.
“Ta không hề cao hứng.” Đúng lúc này, Vân Trân lên tiếng.
Tôn Thúy Nga mở mắt nhìn nàng, trong đôi mắt mang theo sự không tin, châm chọc, giống như nàng đang nói dối, lại giống như cười nhạo nàng là kẻ dối trá.
Có điều, Vân Trân không hề vì thế mà nổi giận, nàng chỉ bình tĩnh tự thuật một câu: Nàng không cao hứng.
“Nếu ngươi chết có thể đổi về những người vô tội, đổi về mạng của Tử Thị, như vậy ta sẽ cao hứng, rất cao hứng. Đáng tiếc, không thể! Cho dù ngươi chết, những người bị ngươi hại cũng không thể sống lại. Cho nên, ta có gì để phải cao hứng chứ?” Vân Trân nhìn nàng ta, nói.
Tôn Thúy Nga cảm thấy nàng thắng, nhưng nàng không nghĩ mình thắng.
Bởi vì cái gọi là “thắng”, nếu phải trả giá bằng tính mạng của Tử Thị, vậy nàng thà không cần “chiến thắng” này. Hiện tại với nàng mà nói, nàng chẳng qua đang báo thù cho Tử Thị, bắt Tôn Thúy Nga tới địa phủ bồi tội với nàng ấy.
Nhưng dù thế, Tử Thị cũng không thể sống lại.
Đối với nàng mà nói, nàng “thua” rồi.
“Ha ha, ha ha ha ha, ha ha ha ha ha ha ha... Khụ khụ khụ...” Tôn Thúy Nga cười rộ, “Nghe ngươi nói như vậy, ta đây lại cảm thấy... Khụ khụ... Rất vui... Bởi vì ngươi cũng không chiến thắng. Cho dù ngươi... Khụ khụ... Thắng ta... Ta chết rồi... Khụ khụ khụ... Nữ nhân kia, bằng hữu kia của ngươi cũng không sống lại được...”
Tôn Thúy Nga càng cười càng điên cuồng.
“Bằng hữu... Người như ngươi thế mà có bằng hữu...” Tôn Thúy Nga thở hổn hển, tiếp tục, “Như vậy xem ra, ta đã đánh cược chính xác... Ta đánh cược, nếu ta hại chết nữ nhân kia, liệu có thuận tiện đả kích ngươi không! Bây giờ xem ra, ta đúng rồi... Ha ha ha ha... Ngươi lúc này có phải rất đau khổ không... Bởi vì bằng hữu của ngươi vì ngươi mà chết...”