Có cung nữ ngày thường khá thân với các nàng chạy tới kể chuyện Ma Đà vương tử chết.
“Chắc các ngươi không biết đâu, bây giờ lòng người trong cung hoảng sợ, kiểm tra rất nghiêm ngặt.” Tiểu cung nữ kia nói.
Vân Trân và Tử Thị nhìn nhau.
Chết rồi?
Chuyện này quả thật rất nghiêm trọng.
Nghe nói Ma Đà vương tử là nhi tử được Ma Đà Vương yêu thích nhất, rất có khả năng sẽ kế thừa vương vị, trở thành Ma Đà Vương đời kế tiếp.
Nhưng hiện tại, Ma Đà Vương tử này lại chết trong hoàng cung của Vân Hán Quốc.
Nếu Vân Hán Quốc không đưa ra được lời giải thích, chỉ sợ Ma Đà Quốc sẽ không chịu để yên.
Hơn nữa thời gian xảy ra chuyện này...
Trùng hợp ngay trước đại thọ của hoàng đế, sứ thần các nước vào kinh chúc thọ.
Trước mặt bao nhiêu người, một khi giải quyết không tốt, e rằng sẽ mang đến Vân Hán Quốc phiền phức rất lớn.
Bởi vậy, hoàng đế mới lập tức phái ngự lâm quân trông chừng các hành quán, không có ý chỉ của hoàng đế, ai cũng không được phép ra vào.
...
“Lúc này, Hình Bộ đại nhân tiến cung, đang triều tra những người tiếp xúc với Ma Đà vương tử và những ai đến Ngự Hoa Viên hôm nay.” Tiểu cung nữ lại nói.
Tay Vân Trân cầm ngân châm hơi dừng một chút.
“Vân Trân, sáng nay không phải ngươi có đến Ngự Hoa Viên sao?” Tử Thị nhíu mày hỏi.
Tiểu cung nữ kia cũng kinh ngạc nhìn nàng.
“Đúng vậy.” Vân Trân bình tĩnh trả lời, “Ta quả thật có tới Ngự Hoa Viên.”
Sáng nay, nàng phát hiện lá trà bệ hạ thích uống không còn nhiều, vốn định gọi người tới hỏi, lại không biết tiểu nội thị ngày thường chuẩn bị trà chạy đi đâu. Vân Trân nghĩ việc này cũng không nặng nhọc, nên dứt khoát tới Ngự Trà Phòng một chuyến, lấy lá trà.
Từ Hoa Thanh Cung đến Ngự Trà Phòng phải đi qua Ngự Hoa Viên.
Cho nên tính ra, nàng quả thật tới Ngự Hoa Viên.
“Vậy Vân Trân tỷ tỷ, tỷ phải cẩn thận một chút, có lẽ Hình Bộ sẽ tìm tỷ hỏi chút chuyện.” Tiểu cung nữ nói.
...
Rất nhanh, lời cung nữ kia nói đã ứng nghiệm.
Vân Trân vừa thi châm cho Tử Thị xong, liền có người tới nói với nàng, Diêm đại nhân của Hình Bộ tìm nàng hỏi chuyện.
Vân Trân gật đầu với Tử Thị, theo người tới rời đi.
Vân Trân tới phòng trong cung tạm thời dành ra để Hình Bộ tiện xử lý án này, gặp Diêm đại nhân.
Diêm đại nhân tên thật là Diêm Tá. Đừng nhìn ông ta mới hơn ba mươi tuổi, nhưng lại người điều tra số một số hai của Vân Hán Quốc. Nghe nói dưới bầu trời này, không có vụ án nào ông ta không phá được.
Thời điểm Vân Trân tới, trong phòng ngoại trừ Diêm Tá, còn có người khác.
“Nô tỳ Thịnh Vân Trân gặp qua Diêm đại nhân.” Vân Trân hành lễ.
“Miễn lễ đi.” Diêm Tá phất tay, lặng lẽ đánh giá Vân Trân một lát, sau đó trực tiếp đi vào chủ đề, “Chắc ngươi đã nghe nói chuyện Ma Đà vương tử chết ở Ngự Hoa Viên một canh giờ trước đúng không?”
“Hồi đại nhân, nô tỳ có nghe nói.” Vân Trân đáp.
Lúc này, có người tới đưa cho Diêm Tá một chồng giấy.
Diêm Tá vừa lật đọc vừa hỏi Vân Trân: “Nghe nói mấy ngày trước, ngươi từng ở trước hành quán Ma Đà Quốc khiêu chiến Ma Đà vương tử, hơn nữa còn thắng ngài ấy. Có việc này không?”
“Hồi đại nhân, có chuyện này.”
“Vậy hôm nay, trước khi Ma Đà vương tử qua đời, ngươi có đến Ngự Hoa Viên không?” Diêm Tá lại hỏi.
“Hồi đại nhân, nô tỳ có đến.”