Một câu “Ta cũng lo cho muội” làm trái tim Vân Trân ấm áp.
Có người lo lắng cho nàng.
Đây là lần đầu tiên từ khi đến thế giới này, có người nói với nàng như vậy.
Lúc này, nàng nghe thấy tiếng “Rào rạt“.
“Bên ngoài tuyết rơi sao?” Nàng quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, phá tán sự trầm mặc.
“Ừ.” Ngụy Thư Tĩnh gật đầu. Một lát sau, y lại nói, “Muội không cần lo lắng.”
Vân Trân quay đầu, trong bóng đêm nhìn y.
“Nếu Tô phi nương nương không xử trí muội, vậy chứng minh bà ấy sẽ giữ muội một mạng.”
Vân Trân há mồm kinh ngạc.
Chẳng lẽ một màn đó, Ngụy Thư Tĩnh cũng nhìn thấy?
Như chứng minh phỏng đoán của nàng, Ngụy Thư Tĩnh nói: “Nếu khi ấy muội lựa chọn bo bo giữ mình, vậy nương nương và A Húc có lẽ đã trúng độc. Chính muội đã cứu bọn họ. Nương nương là người ân oán phân minh, sẽ không lạm sát người vô tội.”
Ân oán phân minh, không lạm sát người vô tội?
Điều này và Tô trắc phi mà nàng quen biết hoàn toàn không giống nhau.
Có điều, Ngụy Thư Tĩnh đã nói như vậy, nàng không phản bác.
Nàng biết y có ý tốt, muốn an ủi nàng.
“Nếu tới cuối cùng nương nương muốn xử trí muội, ta sẽ cầu xin sư phụ, nhờ ông ấy cầu tình với nương nương.”
Ngụy Duyên Võ?
Giống như nhìn ra nghi hoặc trong lòng nàng, Ngụy Thư Tĩnh giải thích: “Sư phụ là sư huynh của nương nương?”
Cái gì?
Ngụy Duyên Võ là sư huynh của Tô trắc phi?
Vân Trân kinh ngạc.
Có điều, Ngụy Thư Tĩnh không tiếp tục đề tài này, Vân Trân cũng thức thời không hỏi nữa.
...
Căn phòng lại rơi vào trầm mặc.
Vân Trân không hề xấu hổ, ngược lại, sự tồn tại của Ngụy Thư Tĩnh như ngọn lửa trên nền tuyết, xua tan rét lạnh xung quanh nàng. Ngay cả vấn đề ngày mai Tô trắc phi sẽ xử trí nàng thế nào cũng không còn quan trọng.
Ngụy Thư Tĩnh ở bên nàng một lát, liền đứng dậy cáo từ.
“Ta phải đi rồi.” Ngụy Thư Tĩnh nói, “Ngày mai trước hừng đông, ta sẽ qua lấy áo bông đi.”
Vân Trân cầm áo bông trên người, đứng lên cảm tạ.
Trong bóng đêm, Ngụy Thư Tĩnh chăm chú nhìn nàng, sau đó linh hoạt từ cửa sổ nhảy ra.
Vân Trân đứng yên tại chỗ, sau đó ôm áo bông lần nữa cuộn tròn trên mặt đất.
Khác với khi nãy, lúc này, cho dù tuyết bên ngoài bay tán loạn, nàng cũng không còn thấy rét lạnh nữa.
...
Đợi nàng ngủ say, Ngụy Thư Tĩnh nhẹ nhàng quay lại bên cửa sổ.
Y nhìn vào bên trong một cái, sau đó xoay người, dựa vào vách tường bên ngoài, hai tay ôm vai, nhắm mắt lại.
Trước hừng đông, Ngụy Thư Tĩnh vào phòng lấy áo bông đi.
...
Vân Trân vốn tưởng rằng Tô trắc phi sẽ nhanh chóng xử phạt.
Kết quả không ngờ, nàng bị nhốt trong phòng chất củi tận mười ngày.
Trong khoảng thời gian này, Quả Nhi phụ trách đưa đồ ăn cho nàng.
“Trân Nhi, ngươi đừng lo lắng. Ngươi rất nhanh sẽ được thả ra thôi.” Quả Nhi an ủi.
Nguyên Bảo cũng tới thăm nàng vài lần, khóc lóc bảo mình vô dụng, không giúp được gì. Đến cuối cùng, ngược lại là Vân Trân an ủi hắn.
Ngoại trừ Quả Nhi và Nguyên Bảo, người hay tới nhất là Thư Tĩnh.
Ban đêm lạnh lẽo, mỗi tối Ngụy Thư Tĩnh đều mang áo bông hoặc chăn bông tới cho nàng.
Trải qua mười ngày ở chung, quan hệ giữa hai người dần trở nên thân thiết. Rõ ràng nhất là cách xưng hô, từ “Ngụy thiếu hiệp” biến thành “Ngụy đại ca“.
Lúc bắt đầu, Vân Trân có hơi thẹn thùng, dù sao tuổi tâm lý của nàng cũng lớn hơn Ngụy Thư Tĩnh rất nhiều.
Về sau, nhìn thấy chờ mong trong mắt thiếu niên, nàng không rối rắm nữa.
Ngụy Thư Tĩnh tới nhiều, Triệu Húc một lần cũng không tới.
Trong lòng Vân Trân không nói nên lời mất mát.
...
Vân Trân bị nhốt tới ngày thứ mười một, Xuân Miêu xuất hiện, nói Tô trắc phi muốn gặp nàng.
Vân Trân thở dài.
Nên tới, cuối cùng vẫn tới.