Đôi mắt kia là giả, nhưng sau khi Vân Trân nhìn nó, đôi mắt kia giống như dậy.
“Đúng rồi, đúng rồi, đúng rồi!” Miến Đà Loa đột nhiên bắt lấy cánh tay Vân Trân, kích động kêu ba tiếng “đúng rồi“.
Vân Trân ngẩng đầu, nghi hoặc nhìn ông ta.
Nàng muốn nghe ông ta giải thích tất cả việc này.
Có lẽ có thể cởi bỏ bí mật của thân thế này.
Nhưng biến cố trước mắt tới quá đột ngột.
Bởi vì nàng vẫn luôn cho rằng “Trân Nhi” xuất thân nghèo khổ, vì trong nhà không nuôi nổi, cho nên mới bán nàng cho Ninh Vương phủ làm nô tỳ thấp kém.
Từng ấy năm tới nay, nàng chưa từng nghi ngờ thân thế của thân thể này, cũng không hề phát hiện chỗ khác biệt trên cơ thể này với người khác.
Nhưng tất cả trước mắt lại đang nói với nàng thân thể này cất giấu bí mật, bí mật ngay cả nàng cũng không biết. Ví dụ như đồ án trên cánh tay...
Đồ án này xuất hiện trên cánh tay nàng từ khi nào?
Thân phận của thân thế này có như nàng đã từng biết không?
Nhất thời, đầu óc Vân Trân có hơi hỗn loạn.
Bởi vì nàng đã làm “Trân Nhi” mười mấy năm, hiện tại nghiễm nhiên nàng đã không rời khỏi thân thể này. Nàng chính là “Trân Nhi”, “Trân Nhi” chính là nàng.
Nếu thân thể này có bí mật gì, đó chính là trên người nàng đang cất giấu bí mật gì đó.
“Tiền bối?” Vân Trân nhìn Miến Đà Loa, “Ngài có thể giải thích với ta những việc này không?”
Đồ án trên tay, và nữ tử trong tranh.
“Ha ha ha ha... Ha ha ha...” Miến Đà Loa lại cười ha ha, không trả lời vấn đề của Vân Trân, mà đi đến trước bức họa, “Cửu Ca, Cửu Ca... Nàng biết không? Ta rốt cuộc đã tìm được, tìm được rồi... Ta cho rằng...”
Cười cười, nước mắt trào ra.
Vân Trân ngồi trên ghế đá lẳng lặng nhìn Miến Đà Loa đứng trước bức họa, vừa khóc vừa cười, vừa cười vừa khóc, giống như điên cuồng.
Không biết qua bao lâu, Miến Đà Loa cuối cùng cũng bình tĩnh lại, nhưng cảm xúc vẫn kích động. Đam Mỹ Sắc
“Chắc ngươi đã đoán được.” Miến Đà Loa đứng dưới tranh, quay đầu nhìn Vân Trân, “Cửu Ca, Cửu Ca chính là mẫu thân của ngươi! Ánh mắt đầu tiên nhìn thấy ngươi ở dưới chân núi Kỳ La, ta đã đoán được ngươi là nữ nhi của Cửu Ca... Bởi vì hai người thật sự quá giống nhau, đặc biệt là đôi mắt của ngươi...”
Đôi mắt kia của nàng và Cửu Ca giống nhau như đúc.
“Cho nên ngài mới quyết định cứu ta.” Vân Trân nói.
“Không sai!” Miến Đà Loa gật đầu.
“Chỉ với diện mạo, và thứ như đồ đằng trên cánh tay này?” Vân Trân hỏi.
Tuy nàng nói như vậy, trong lòng đã tin lời Miến Đà Loa nói.
Nữ tử trong tranh chính là mẫu thân của nàng.
Nhưng nếu nữ tử trong tranh là mẫu thân của nàng, vậy “phụ mẫu” trước kia của nàng là chuyện thế nào? Sao nàng lại biến thành “Trân Nhi”, xuất hiện ở kinh thành?
“Việc này còn chưa đủ sao?” Miến Đà Loa nói, “Diện mạo khiến ta hoài nghi, đồ đằng giúp ta tin tưởng.”
“Đồ đằng... Là Cửu Ca... Gia tộc của mẫu thân ta có đánh dấu đặc biệt?” Vân Trân không dám xác định.
“Không phải.” Hưng phấn trên mặt Miến Đà Loa phai nhạt, “Là phụ thân của ngươi.”
“Phụ thân của ta là ai?” Vân Trân hỏi.
Miến Đà Loa nhíu mày, nhìn Cửu Ca.
Dần dần, từ vui sướng sau khi xác nhận thân phận của Vân Trân, sắc mặt ông trở nên phức tạp, theo đó, trong ánh mắt già nua hiện lên một tia sắc bén.