Nội dung trong thư chỉ có vài chữ đơn giản:
Tây Nhung.
Vị vong nhân (*), dừng lại.
(*) Vị vong nhân (未亡人): người chưa chết.
Nhưng Vân Trân chỉ dựa vào mấy chữ không đầu không đuôi này liền đoán được thân phận của người viết.
Tây Nhung, có nghĩa người viết thư hiện tại đang ở Tây Nhung.
Vị vong nhân, thường dùng để chỉ quả phụ hoặc nô lệ vong quốc. Nhưng ở đây lại dùng nghĩa đen, ý chỉ người chưa chết.
Ở trong lòng mọi người, đã chết, nhưng trên thực tế, lại là người chưa chết...
Phong thư này là Tôn Thúy Nga gửi tới.
Xem ra, Tôn Thúy Nga đã thoát khỏi tai mắt của Tô trắc phi, tạm thời trốn tới Tây Nhung.
Nghĩ đến đây, Vân Trân vo nhẹ tờ giấy.
Tôn Thúy Nga là lần đầu tiên nàng kháng lại mệnh lệnh của Tô trắc phi.
Hiện giờ, “quân cờ” thứ nhất đã ẩn nấp thành công.
Đã đến lúc lên kế hoạch cho “quân cờ” thứ hai rồi.
...
Sau ngày đó, Triệu Húc vẫn luôn tránh mặt nàng.
Quan hệ giữa họ dường như lại trở về thời điểm vừa về kinh thành.
Đôi khi, cho dù bọn họ gặp nhau ở viện, Triệu Húc cũng không nhìn nàng một cái.
Vân Trân không khỏi đau lòng.
Có điều, xa cách Triệu Húc cũng giúp nàng có thêm nhiều thời gian thuộc về mình.
Hôm nay, Vân Trân từ Hồi Xuân Đường trở về, liền nghe hạ nhân ở cửa sau nghị luận, nói vương phi mời được một vị thần y ở bên ngoài tới xem chân cho Tam thiếu gia Triệu Duẫn, nghe nói vị thần y kia tới từ giang hồ, tên Dược Vương Cốc gì đó...
Thời điểm nghe tới ba chữ “Dược Vương Cốc”, Vân Trân thật sự ngây ra.
Thần y Dược Vương Cốc, là sư phụ sao?
Vân Trân mang theo nghi hoặc về Thính Tuyết Hiên.
Hôm sau, Vân Trân cầm điểm tâm mới làm đi tìm Mặc Nhiễm.
Cửa phòng Mặc Nhiễm đóng chặt.
Vân Trân đứng ở cửa đợi một lúc, liền nâng bước đi vào rừng trúc.
Vừa đến gần cửa thủy tạ, nàng trông thấy La ma ma dẫn theo một lão ông tóc đen từ bên ngoài đi ra. Lão ông kia dáng người nhỏ gầy, cung mày hơi nhướng lên, trong ánh mắt có vẻ bực bội.
Thấy bọn họ ra tới, Vân Trân vội lui sang một bên, cúi đầu.
Thời điểm lão ông tóc đen kia đi ngang, Vân Trân từ trên người hắn ngửi thấy rất nhiều mùi thảo dược.
“Đây là ai?” Vân Trân đang trầm tư, thì nghe trên đỉnh đầu truyền tới giọng nói khàn khàn.
Vân Trân ngẩng đầu, phát hiện lão ông tóc đen kia đang híp mắt, nhìn mình chằm chằm.
Vân Trân không khỏi căng thẳng.
“Bạch thần y đang hỏi ngươi đấy, ngươi ngẩn ra làm gì?” Bên cạnh, La ma ma bất mãn.
Vân Trân vội cúi đầu, đáp: “Hồi La ma ma, nô tỳ là nha hoàn quét rác của vương phủ, tới đây tìm Mặc Nhiễm tỷ tỷ.”
“Bạch thần y, chỉ là nha hoàn quét rác mà thôi. Ngài vẫn là theo nô tỳ về Như Ý Hiên trước đi, vương phi còn chờ hỏi tình hình của thiếu gia.” La ma ma lấy lòng.
La ma ma dứt lời, ánh mắt lão ông kia buông lỏng một ít.
Có điều, ngay thời điểm Vân Trân cho rằng mình có thể thở phào nhẹ nhõm, lão ông tóc đen kia đột nhiên tới sát, ngửi ngửi tóc mai nàng.
Lập tức, trong lòng Vân Trân dâng lên mấy phần ghê tởm.
“Trên người ngươi sao lại có mùi thuốc?” Lão ông hỏi.
“Lúc trước trong viện có tỷ tỷ sinh bệnh, nô tỳ tới hiệu thuốc bốc thuốc... Có lẽ, là khi đó nhiễm.” Vân Trân nhỏ giọng.
Nói xong, lão ông tóc đen kia lại nhìn nàng một lát, lúc này mới rời đi.
Mãi đến khi tiếng bước chân biến mất, Vân Trân mới ngẩng đầu, nhìn về phía bọn họ, tay theo bản năng nắm chặt.
Người kia là ai, khuế giác thế mà lợi hại như thế?
Hôm qua nàng đi Hồi Xuân Đường, trở về tắm rửa sạch sẽ, hôm nay lại thay y phục, vậy mà vẫn bị người nọ ngửi ra mùi thuốc trên người?