Sau khi Ngụy Thư Tĩnh trở về, Vân Trân thở phào nhẹ nhõm.
Bởi vì y là thay bọn họ mà cản phía sau, mới bị vây lại ở Bạo Tuyết trại.
Cho nên sau khi trở về, Liễu Hoàng Hậu liền xin hoàng đế ban thưởng, thăng chức cho Ngụy Thư Tĩnh từ thị vệ tam đẳng đeo đao lên thị vệ nhị đẳng đeo đao.
Ở Vân Hán Quốc, thị vệ nhị đẳng đeo đao trong cung tương đương với chức quan chính tứ phẩm, mà dưỡng phụ của Lưu Vân Bạch, Lại Bộ Thị Lang hiện giờ chẳng qua cũng ở chức quan chính tứ phẩm.
Ngụy Thư Tĩnh tuổi còn trẻ đã ngồi vào chức vị chính tứ phẩm, lập tức trở thành đối tượng khiến không ít người đỏ mắt, đặc biệt là những người lớn tuổi hơn y nhưng chức vị không cao.
Đồng thời, bà mối trong kinh thành bắt đầu hoạt động, thường xuyên chạy tới nhà của y ở phố Đông, khiến ngạch cửa sắp bị giẫm nát. May mà đa phần y đều ở trong cung, chỉ có ngày nghỉ mới trở về, tránh được không ít phiền phức.
Với tình huống hiện tại của y, Vân Trân nửa vui nửa lo lắng.
Vui chính là, bụi trần không thể phủ lấy minh châu, dù đi đâu, Ngụy Thư Tĩnh cũng có thể phát hiện chính mình.
Lo chính là, quan hệ giữa y và Liễu gia.
Liễu Hoàng Hậu đề bạt y như vậy.
Lúc trước đề bạt y thành thị vệ tam đẳng là Liễu Hoàng Hậu, hiện giờ đề bạt y thành thị vệ nhị đẳng vẫn là Liễu Hoàng Hậu. Phỏng chừng hiện tại, mọi người đều dán nhãn “vây cánh của Liễu gia” lên người y.
Điều này với y là chuyện tốt, cũng là chuyện xấu.
Tất cả phải xem Liễu gia ở Trấn Bắc Hầu phủ có thể phồn vinh đến bao lâu?
...
Sau khi lập “ước định một năm” với Triệu Húc, Vân Trân nhận không ít sủng ái từ hắn.
Triệu Húc thường ra ngoài làm việc, mỗi lần trở về đều tặng nàng những món đồ thú vị ở địa phương.
Nói thật, sự dụng tâm của hắn, Vân Trân đều nhìn thấy. Nếu nói không cảm động, đó là không có khả năng. Chỉ là mỗi lần sờ đến lồng ngực, ánh mắt lại trở nên phức tạp.
Tử cổ vẫn không phát tác.
Có phải đại biểu rằng, nàng chưa từng rung động với Triệu Húc không?
Lúc trước thời điểm Liễu Trản Anh xuất hiện, tâm tình nàng trở nên phức tạp, có lẽ chỉ vì sự việc tới quá đột nhiên, không kịp phản ứng.
Cuối tháng tám, sư phụ sai người gửi một phong thơ tới. Trong thư, ông ấy nói rằng mình gặp một vị tiền bối ở Tây Nhung, tra được ít tin tức về tình nhân cổ, nếu có kết quả, muộn nhất là cuối năm sẽ trở về kinh thành, giúp bọn họ giải trừ tình nhân cổ.
Vân Trân xem thư xong, thở phào nhẹ nhõm.
Sau đó, ánh mắt lại dừng ở hai chữ Tây Nhung.
Nhắc đến Tây Nhung, sau khi rời khỏi Nam Hoang, Tôn Thúy Nga đã tới Tây Nhung.
Nàng ta ẩn núp ở Tây Nhung, trị khỏi gương mặt, lại thay đổi dung mạo, còn học thuật vu cổ. Không biết nàng ta có biết về tình nhân cổ không?
...
Vân Trân tìm thời gian đi tìm Tôn Thúy Nga.
Nhưng nàng lại nhìn thấy nha hoàn Hỉ Nhi bên cạnh Tô Thanh Loan hiện giờ đang đứng ngoài phòng Tôn Thúy Nga. Cánh cửa phía sau đóng chặt, Hỉ Nhi ngồi ở bậc thang, giống như đang đợi người, nhưng Vân Trân vừa nhìn liền phát hiện, nàng ta là đang canh gác thay người bên trong.
Tô Thanh Loan?
Tô Thanh Loan ở trong phòng Tôn Thúy Nga làm gì?
Hai người họ từ khi nào qua lại thân thiết như vậy?
Vân Trân hơi nhíu mày.
Lúc này, cửa phòng từ bên trong mở ra, Tôn Thúy Nga và Tô Thanh Loan tươi cười ra ngoài.
“Vậy đa tạ Ngọc Nhung tỷ tỷ.” Tô Thanh Loan nói.
“Không cần khách khí, chúng ta là tỷ muội.”
Hai người lại đứng ở cửa nói mấy câu, Tô Thanh Loan mới cùng Hỉ Nhi rời đi.
Đám người đi rồi, Vân Trân mới từ bên cạnh xuất hiện.
Nàng nhìn Tôn Thúy Nga.
“Vào trong rồi nói.
Tôn Thúy Nga gật đầu với nàng, xoay người vào phòng.
...