“Lão Trang, nữ nhân này sao lại quen mắt thế?” Đối diện, một nam nhân trung niên mặt râu quai nón hỏi người bên cạnh.
“Sao có thể không quen? Đây còn không phải một trong những người Độc Cô đại công tử treo thưởng tróc nã à?” Nam nhân tên lão Trang bên cạnh trả lời.
Lập tức, tâm phúc Ngụy Thư Tĩnh để lại chắn trước mặt Vân Trân, đề phòng nhìn những kẻ đó. truyện ngôn tình
“Đúng là oan gia ngõ hẹp! Xem ra ông trời chú định chúng ta nhận tiền thưởng của Độc Cô đại công tử.”
“Còn lãng phí thời gian làm gì? Lên! Bắt lấy nữ nhân này, đem tới chỗ đại công tử nhận thưởng!”
Dứt lời, người đối diện liền xông lên.
“Bảo vệ Vân đại phu!” Tâm phúc kêu.
Vân Trân lấy ngân châm trong tay áo ra, vừa theo tâm phúc lùi về sau, vừa phòng bị.
Người Độc Cô Hạo Lan mời tới đương nhiên có chút bản lĩnh.
Ban đầu bọn họ dựa vào người đông, không để đối phương được lợi.
Nhưng qua một trăm chiêu, người bên kia bắt đầu bắt được sơ hở của họ, toàn lực tấn công vào nhược điểm.
Rất nhanh, người của Vân Trân đã không thể chống đỡ.
Mắt thấy sắp phải thua, đúng lúc này, đột nhiên có một nhóm người cưỡi tuấn mã chạy về phía này, không nói một câu đã gia nhập trận chiến.
Có đám người kia gia nhập, cao thủ Độc Cô Hạo Lan mời tới bị đánh cho tan tành.
“Các ngươi chờ đó cho ta! Đi!” Người bên kia để lại lời tàn nhẫn, xoay người bỏ chạy.
“Đừng đuổi theo.” Trong nhóm người mới tới có người mở miệng, “Miễn trúng kế điệu hổ ly sơn!” Người nọ nói xong, xoay người hướng về phía Vân Trân, quỳ một gối, “Thuộc hạ Ám Ngũ cứu viện tới muộn, xin cô nương thứ tội.”
Ám Ngũ quỳ xuống, ám vệ hắc y phía sau cũng quỳ theo.
Vân Trân nhìn bọn họ, cảm xúc nhất thời phức tạp, nhưng rất nhanh, nàng đã miễn cưỡng khôi phục bình thường.
“Mau đứng lên! Nên là ta cảm tạ các ngươi mới đúng.” Vân Trân nói.
“Vương gia nhớ nhung cô nương đã lâu, còn xin cô nương tức tốc theo thuộc hạ về Vân Hán.” Ám Ngũ nói.
“Lúc này ta vẫn chưa thể trở về.” Vân Trân nhìn phương xa, lắc đầu.
...
Ngụy Thư Tĩnh cùng Độc Cô Minh Ngọc và thuộc hạ về vương đình.
“Quân cờ” an bài lúc trước bây giờ có tác dụng rất lớn.
Y chỉ tốn hai ngày đã thu phục được vương đình, hơn nữa còn bắt sống thủ lĩnh bộ lạc cấu kết với Độc Cô Hạo Lan.
Chờ Độc Cô Hạo Lan tỉnh lại từ vụ nổ, vội vàng chạy về vương đình, đại cục đã định.
Vương đình đã bị Ngụy Thư Tĩnh khống chế, gia thần mưu phản cùng Độc Cô Hạo Lan đều phải đền tội. Thủ lĩnh bộ lạc hợp tác với gã vì mạng sống, đồng ý ký khế ước với Ngụy Thư Tĩnh dâng thổ địa cùng vàng bạc, hơn nữa mỗi nhà đều phải đưa nhi tử mình sủng ái nhất tới vương đình làm con tin.
...
“Độc Cô Thương Vân, việc đã đến nước này, bại thì bại, Độc Cô Hạo Lan ta không còn gì để nói.”
Giờ phút này, Độc Cô Hạo Lan bị trói quỳ gối trước mặt Ngụy Thư Tĩnh, dáng vẻ vô cùng chật vật, không còn kiêu ngạo và ương ngạnh như lúc trước.
“Nhưng có một việc ta thật sự không rõ.” Độc Cô Hạo Lan ngẩng đầu nhìn Ngụy Thư Tĩnh, “Nếu ngươi có thể trong khoảng thời gian ngắn như vậy xoay chuyển thời cuộc, chuyển bại thành thắng, tại sao lúc trước ngươi lại bại nhanh chóng như thế? Bị ta ép vào núi rừng? Chỉ vì Độc Cô Khiếu Lang chết quá đột ngột khiến ngươi trở tay không kịp?”