Thái độ của Lệ Vô Ngân vô cùng kiên quyết.
Vân Trân không thể nói gì.
...
“Mạch tượng của cô nương...”
Ban đầu, lão nhân còn muốn nói vài câu, nhưng theo thời gian trôi qua, sắc mặt ông ngày càng ngưng trọng.
“Giáo chủ.” Bắt mạch xong, lão nhân buông cổ tay Vân Trân ra, áy náy ôm quyền với Lệ Vô Ngân, “Bệnh của vị cô nương này, thứ lỗi lão phu không có cách.”
Lệ Vô Ngân lập tức trừng mắt nhìn Vân Trân.
Vân Trân bị cặp mắt lạnh như băng của hắn nhìn chằm chằm, không khỏi chột dạ.
“Nàng nói đi.” Lệ Vô Ngân nhìn Vân Trân.
Vân Trân vội lắc đầu.
“Vậy ngươi nói.” Lệ Vô Ngân nhìn lão nhân.
Lão nhân nhìn Lệ Vô Ngân, lại nhìn Vân Trân. Cuối cùng, ông chắp tay với Lệ Vô Ngân, nói: “Hồi giáo chủ, vị cô nương này trúng một loại độc tên Từ Bi Độ. Nhưng bệnh trạng của nàng ấy lại không giống Từ Bi Độ. Người trúng Từ Bi Độ tuyệt đối không sống quá ba tháng. Nhưng vị cô nương này...”
“Được rồi.” Lệ Vô Ngân ngắt lời, “Vậy thời điểm ngươi bắt mạch cho nàng ấy, còn phát hiện chỗ nào khác thường không?”
“Chỗ khác thường?” Lão nhân ngây ra một lúc, lắc đầu.
“Vậy ngươi lui ra đi.” Lệ Vô Ngân nói.
“Vâng.” Lão nhân ra ngoài.
Trong phòng chỉ còn lại Lệ Vô Ngân và Vân Trân.
Vân Trân nghiêng đầu, không muốn nhìn thẳng vào mắt Lệ Vô Ngân.
“Giải thích.” Giọng nói lạnh lẽo của Lệ Vô Ngân vang lên.
“Giải... Giải thích? Có gì phải giải thích? Ta là đại phu, sư phụ ta là Độc Thủ Y Tiên. Có lẽ Từ Bi Độ đối với những người khác là độc trí mạng, nhưng đối với ta...”
“Triệu Húc.” Đúng lúc này, Lệ Vô Ngân nói ra hai chữ, cắt ngang Vân Trân.
Sắc mặt Vân Trân cứng đờ.
“Là vì Triệu Húc đúng không?” Lệ Vô Ngân híp mắt, nhìn nàng chằm chằm, “Nếu nàng còn muốn nói dối, ta đây lập tức sai người bắt hắn tới, để nàng trả lời ngay trước mặt hắn! Nàng cũng biết, ta xưa nay nói được làm được.”
Nụ cười trên mặt Vân Trân lập tức biến mất.
Nàng thở dài.
Nàng nên đoán được, Lệ Vô Ngân có khả năng quan sát nhạy bén, mọi việc đều không thoát khỏi đôi mắt của hắn. Cho dù hôm nay nàng không nói, hắn cũng có cách tìm được chân tướng.
Nhưng bảo Lệ Vô Ngân đi tìm hiểu chân tướng...
Chỉ sợ sau khi hắn biết được, sẽ mất khống chế thương tổn tới Triệu Húc.
Về điểm này, Vân Trân biết hắn có thể làm được.
Còn không bằng chính miệng nàng nói hắn nghe chân tướng.
“Ta...” Nàng ngẩng đầu, ánh mắt dần bình tĩnh lại. Nàng nhìn Lệ Vô Ngân, nói, “Còn năm năm...”
...
Trưa hôm đó, tin tức truyền vào trong cung.
Vân Trân đánh bại hoàng tử của Ma Đà Quốc, đồng thời, tộc Cổ Tát và bộ lạt Sư Thứu đều tỏ vẻ rất thưởng thức Vân Trân, không đi nghênh chiến.
Hoàng đế nghe xong, vô cùng cao hứng, nói muốn ban thưởng lớn cho các nàng.
Tử Thị ốm đau trên giường, Vân Trân cảm tạ ban thưởng thay nàng ấy.
Ngoại trừ vàng bạc châu báu xa xỉ, hoàng đế còn hỏi các nàng có yêu cầu gì.
Lúc trước, Vân Trân lập quân lệnh trạng ở Ngự Thư Phòng.
Hoàng đế đồng ý, nếu nàng có thể giải quyết chuyện này, vậy nàng có thể yêu cầu ông ta làm một việc.
“Tuy các ngươi có hai người, nhưng chỉ có thể xin trẫm một yêu cầu.” Ở Ngự Thư Phòng, hoàng đế nói với Vân Trân quỳ gối bên dưới.