Vân Trân nói xong, Triệu Húc há miệng, dường như muốn biện giải.
Nhưng cuối cùng, hắn chẳng nói gì.
Có lẽ lời Vân Trân nói không đúng hoàn toàn, nhưng ít ra có một phần đã đúng. Hắn không thể phản bác đó chính là suy nghĩ trong lòng hắn. Có lẽ ngay từ đầu, hắn đã không đủ hiểu nàng, không đủ hiểu nàng như hắn tưởng tượng.
Nàng cất giấu quá nhiều bí mật, có rất nhiều chuyện không muốn kể với hắn.
Trước đây dường như đã giao hẹn, bọn họ không hỏi chuyện của nhau, trừ khi đối phương chủ động kể. Đây là quyết định muốn biểu đạt sự tôn trọng đối phương, nhưng đồng thời cũng là tai họa ngầm.
Tướng quân phủ mất binh phù đem tai họa ngầm này bày ra trước mắt, dùng cách đột ngột không phòng bị như vậy mà xuất hiện.
Lúc này họ mới phát hiện, họ không hề hiểu đối phương như mình nghĩ.
“Đây không phải lỗi của chàng.” Vân Trân nhìn về nơi khác, “Chuyện lần này, thiếp cũng không trách chàng. Dù sao cũng là thiếp giấu giếm trước. Nhưng thiếp nghĩ chúng ta cần thời gian lần nữa suy xét lại quan hệ của hai người.”
“Lần nữa suy xét quan hệ của hai người?” Triệu Húc nhíu mày, “Trân Nhi, lần này là ta suy xét không kỹ, thời điểm cảm thấy có chỗ không đúng, ta nên chủ động hỏi nàng. Là ta không tốt, nhưng chúng ta không cần đến mức lần nữa suy xét lại quan hệ đúng không?”
Quan hệ giữa họ không phải sớm đã định rồi sao?
Bọn họ đã có A Linh, còn cần suy xét gì nữa?
“Đây chỉ là cuộc nói chuyện không thoải mái, không cần thiết...” Triệu Húc lắc đầu.
“Vương gia.” Vân Trân quay đầu nhìn hắn.
Triệu Húc dừng lại, ánh mắt mang theo sự khẩn cầu.
Nhưng Vân Trân lại nghiến răng, hạ quyết tâm nói: “Chàng biết đây không phải vấn đề nói chuyện mà. Cho dù lần này thiếp có thể bình an rửa sạch tội danh trên người, nhưng chàng và thiếp đều biết, nếu vấn đề tồn tại giữa chúng ta không giải quyết được, chúng ta đều không thể làm bộ chưa từng xảy ra chuyện gì, tiếp tục cuộc sống trước kia, đúng không?”
Có vài thứ đã thay đổi.
Ví dụ như thân thế của nàng...
Nàng không có cách nào thẳng thắn với Triệu Húc.
Bởi vì nàng không biết sau khi thẳng thắn sẽ lại xảy ra chuyện gì.
Đúng lúc này, Triệu Húc đột nhiên đứng lên, sau khi đi hai vòng trong phòng thì ngừng lại cạnh cửa.
“Trân Nhi, ta có thể đồng ý cho nàng thời gian suy xét lại, nhưng tiền đề là dù nàng suy xét thế nào, quan hệ giữa chúng ta đều không có gì thay đổi.” Triệu Húc nhìn nàng, nói, “Trước mắt, ủy khất nàng ở lại tướng quân phủ mấy ngày. Ta nhất định sẽ tìm được chứng cứ đưa nàng ra ngoài.”
Nói xong, như không muốn tiếp tục ở lại đây, hắn xoay người muốn ra ngoài.
“Vương gia.” Vân Trân bỗng đứng lên, gọi hắn lại.
Triệu Húc dừng bước.
Vân Trân thầm hạ quyết tâm.
“Lão bản đứng sau hiệu thuốc kia là Bát gia. Thích khách ban đêm xông vào tướng quân phủ hành thích Trấn Bắc Hầu, đánh cắp binh phù đều là Bát gia đứng sau tính kế. Mà trong thành Hỏa Diễm, đồng đảng của Bát gia không phải một người, mà là cả một tổ chức thần bí. Mà người đứng sau tổ chức thần bí đó đang ở kinh thành, là...”
“Được rồi, đừng nói nữa!” Triệu Húc ngắt lời nàng.
Vân Trân kinh ngạc nhìn hắn.
“Nàng có biết chuyện nàng vừa nói với ta nếu để người của tướng quân phủ biết, nàng sẽ bị phán tội gì không?” Triệu Húc quay đầu, kích động hỏi.