Vương phu nhân bị ngắt lời, chờ nếm thử đồ ăn, liền quên mất bản thân vừa nói tới đâu.
Lúc này, Vương Quân Ngọc lại mượn cơ hội giới thiệu phong cảnh ở Toại Châu với Vân Trân.
Vương Kỳ Lân ngồi cạnh đương nhiên không cam lòng, cũng tranh nhau giới thiệu cho chỗ.
Cứ như vậy, đề tài kia xem như tạm thời cho qua.
Vân Trân gật đầu cảm kích với Vương Quân Ngọc.
Dùng xong bữa trưa, sau khi nghỉ ngơi trong phòng ở khách điếm một canh giờ, Vân Trân và người của Vương gia ngồi xe ngựa tới thành Toại Châu.
Toại Châu là ranh giới giữa Bắc địa và Trung Nguyên, là tòa thành trì phía Nam đầu tiên của Bắc địa. Nơi này giao thông phát triển, thương nghiệp phát đạt, không ít thương hộ dừng chân ở đây.
Khi xưa ngựa vào thành Toại Châu, Vân Trân liền cảm nhận được sự phồn hoa của nơi này.
Trên đường đủ loại tiếng rao hàng rong từ các hướng khác nhau truyền tới.
Xe ngựa đi qua cổng thành, đi qua khu chợ náo nhiệt, sau đó lại rẽ vào một con đường, ồn ào náo động dần biến mất sau tai, đổi thành tiếng chim hót.
Đi thêm nửa nén hương, xe ngựa cuối cùng cũng dừng lại.
Vân Trân xuống xe ngựa, nhìn tòa nhà kim bích huy hoàng trước mặt. Trên cổng chính trong biển hiệu viết “Vương trạch“.
Người còn chưa vào trong đã có thể cảm nhận sự phú quý ngập trời.
“Phu nhân, tiểu thiếu gia, Quân Ngọc thiếu gia, mọi người đã về.” Lúc này, quản gia Vương trạch dẫn theo hạ nhân từ bên trong đi ra, nghênh đón chủ nhân tòa nhà trở về, “Bọn hạ nhân đã quét tước sạch sẽ phòng ốc, cũng đã thay trái cây và trà mới, chỉ còn chờ phu nhân và thiếu gia trở về.”
Vương phu nhân nắm tay Vương Kỳ Lân, gật đầu, sau đó giới thiệu Vân Trân với quản gia kia.
“Thì ra đây là Vân đại phu cứu tiểu thiếu gia.” Quản gia nghe xong, cười chào hỏi Vân Trân, “Tại hạ Lãnh Nghiêm, là quản gia của Vương trạch. Chuyện Vân đại phu cứu tiểu thiếu gia, lão gia đã phân phó xuống, nói người trong phủ phải chiêu đã Vân đại phu, không thể có chút sai lầm.”
Vân Trân gật đầu, coi như đáp lễ.
Kế tiếp, quản gia dẫn đoàn người Vương phu nhân vào trong phủ.
Trên đường, Vương phu nhân hỏi thăm Vương lão gia.
Quản gia nói Vương lão gia đã tới huyện Lương Khê, trước đó đã an bài cho Vương phu nhân và thiếu gia.
Vương phu nhân gật đầu, lại hỏi thêm vài vấn đề khác.
Chờ đến hậu trạch, mọi người tách ra.
Vương Quân Ngọc còn việc cần dặn dò người bên dưới.
Vương Kỳ Lân xung phong nhận việc, muốn đích thân đưa Vân Trân tới chỗ của nàng.
Sau khi nhóm người Vân Trân đi, quản gia đột nhiên tiến lên thì thầm bên tai Vương phu nhân.
Sắc mặt Vương phu nhân theo đó trở nên ngưng trọng.
“Có chuyện như vậy?” Vương phu nhân nhíu mày.
“Thuộc hạ không dám tự tiện làm chủ, chỉ là khi ấy tình huống khẩn cấp, thuốc hạ...”
Vương phu nhân phất tay, cản gã nói tiếp: “Đi Tây Sương Viện.”
Quản gia cúi đầu: “Vâng.”
...
Tại sao Vương phu nhân lại tới Tây Sương Viện?
Việc này tạm thời không nhắc đến.
Ở một nơi khác, Vương Kỳ Lân vốn nên dẫn Vân Trân về phòng, lại đưa nàng đi dạo khắp Vương trạch.
“Tỷ có thấy tảng đá trong hoa viên kia không? Năm ấy ta chào đời, cha ta đặc biệt phái người mang từ tái ngoại về cho ta, nghe nói có thể...” Vương Kỳ Lân vừa đi vừa nói.