Cảnh tượng ngày đó đã cắm rễ sâu trong trí óc nàng.
Dù đã qua nhiều năm, nàng vẫn không quên, cũng không thể quên.
Cũng bắt đầu từ ngày đó, nàng không còn ăn hồ lô ngào đường nữa.
“Ông chủ, bao nhiêu tiền?”
“Hai văn tiền một chuỗi.”
“Được, cho ta một chuỗi.”
“Được thôi.”
Chờ lần nữa hoàn hồn, Tử Thị phát hiện bên cạnh người bán hồ lô ngào đường đã có người bỏ tiền ra mua.
Người nọ vóc dáng cao lớn, vẻ mặt anh khí, đôi mắt rất đặc biệt, thời điểm đối diện với gã giống như phóng tầm mắt đi cũng không nhìn hết thảo nguyên, rất bao la, đồng thời cũng rất hấp dẫn.
“Chiến tướng quân.” Tử Thị gọi.
Chiến Sơn Hà trả tiền xong, vừa muốn nhận hồ lô ngào đường, liền nghe có người gọi gã. Gã quay đầu, nhìn nữ tử mặc áo tím đứng cách đó không xa đang mỉm cười nhìn gã.
Nữ tử kia thoạt nhìn không phải quốc sắc thiên hương, nhưng trên người nàng lại toát ra mị lực khó mà miêu tả, khi nhìn kỹ, ngươi sẽ bị sự nhã nhặn lịch sự cùng ánh mắt bình tĩnh của nàng hấp dẫn.
Chiến Sơn Hà cảm thấy hình như mình nên nhận ra nàng.
Nhưng nhất thời gã lại không nghĩ ra.
“Cô nương là...”
Nhìn phản ứng của Chiến Sơn Hà, Tử Thị đoán gã không nhận ra mình, trong lòng có hơi tiếc nuối, nhưng rất nhanh, nàng đã khôi phục ý cười, nói: “Tiểu nữ tử họ Tào, năm trước từng gặp tướng quân ở Lạc Khê biệt viện trong một hôm đầy tuyết.”
Hôm đầy tuyết, Lạc Khê biệt viện...
Nghe Tử Thị nhắc, Chiến Sơn Hà lập tức nhớ nàng là ai.
Bởi vì khi ấy, ở cùng Tử Thị là Vân Trân.
“Thì ra là Thanh Hiếu huyện chúa, tại hạ thất lễ.”
Hôm đó sau khi Vân Trân và Tử Thị đi, Liễu Minh Cẩn cũng nói gã biết thân phận của Tử Thị.
Tử Thị không ngờ Chiến Sơn Hà không chỉ còn nhớ nàng, còn biết thân phận của nàng, hơi sửng sốt.
“Thanh Hiếu huyện chúa cũng muốn mua hồ lô ngào đường sao?” Chiến Sơn Hà hỏi.
Tử Thị hoàn hồn, nhìn hồ lô ngào đường.
“Ông chủ, bán thêm một chuỗi.” Chiến Sơn Hà mua thêm một chuỗi hồ lô ngào đường, đưa cho Tử Thị.
“Hả?” Tử Thị kinh ngạc nhìn gã.
Chiến Sơn Hà nói: “Ngày ấy ở chân núi Kỳ Sơn, huyện chúa cứu vú nuôi, tại hạ vẫn chưa tìm được cơ hội báo đáp ân tình của huyện chúa. Chuỗi hồ lô ngào đường này chỉ là chút tâm ý, hi vọng huyện chúa đừng chối từ.”
Thời điểm Chiến Sơn Hà nói chuyện, Tử Thị chỉ nhìn chằm chằm hồ lô ngào đường trong tay gã.
Nghe gã nói, nàng như ma xui quỷ khiến duỗi tay nhận lấy.
“Đa tạ.” Nàng nghe giọng mình có hơi khàn khàn.
Chiến Sơn Hà nghe ra chỗ khác thường, nghi hoặc nhìn. Có điều trước mắt gã còn việc phải làm, không tiện hỏi nhiều.
“Thanh Hiếu huyện chúa, tại hạ còn chút việc, không quấy rầy huyện chúa nữa.” Hết câu, Chiến Sơn Hà ôm quyền, xoay người rời đi.
Tử Thị đứng tại chỗ nhìn Chiến Sơn Hà biến mất trong đám người.
Không bao lâu, nàng mới cúi đầu nhìn hồ lô ngào đường trong tay mình.
Thật ra vừa rồi nàng không định mua.
Sau khi Tào gia xảy ra chuyện, nàng chưa từng ăn lại hồ lô ngào đường.
Nhưng khoảnh khắc Chiến Sơn Hà đưa hồ lô ngào đường cho nàng, nàng lại duỗi tay nhận lấy.
Nàng không biết bản thân bị sao vậy.
Cũng không muốn nghĩ sâu xa.
“Thì ra vẫn ngọt.”
Tử Thị giơ lên, cắn một miếng.