Vân Trân ngây ra một lúc.
Triệu Húc theo bản năng liếm khóe miệng: “Sao A Tĩnh lại trở về?”
Vân Trân nhìn hắn.
“Ta nhớ rõ lúc ở núi Bích Lạc, y nói thí luyện của y còn hai tháng, sao lúc này lại trở về? À, ta chỉ hơi tò mò...”
Cuối cùng, bị Vân Trân nhìn chăm chú, Triệu Húc bổ sung một câu.
Vân Trân quay đầu, tìm lọ thuốc chính xác trong hòm thuốc, sau đó mở nắp, thuần thục rãi bột phấn lên miệng vết thương của Triệu Húc.
Triệu Húc không nhịn được mà rên một tiếng.
Vân Trân nghe thấy, lúc này mới nhẹ tay lại, tiếp lời hắn khi nãy: “Nô tỳ không phải huynh ấy, làm sao biết nguyên nhân? Nếu thiếu gia muốn biết, hoàn toàn có thể tự mình đi hỏi. Hay là, nô tỳ thay ngài đi hỏi một chuyến?”
Cảm nhận được tâm tình nàng không tốt, Triệu Húc ngượng ngùng sờ mũi: “Được rồi, ta chỉ thuận miệng hỏi thôi.”
Biết rõ A Tĩnh có ý với nàng, hắn không ngốc đẩy nàng đến trước mặt A Tĩnh, để bọn họ có thêm nhiều cơ hội ở chung.
Nghĩ đến đây, hắn vội thay đổi đề tài: “Năm nay, có lẽ ta sẽ ở lại sơn trang lâu hơn một chút...”
...
Ngụy Thư Tĩnh có thể cảm nhận được bắt đầu từ đêm đó, Vân Trân cố ý tránh mặt hắn. Trong lòng không khỏi chua xót, nhưng kết quả này y cũng sớm đoán được trước.
Y không muốn tạo bất kỳ áp lực hay gánh nặng nào với nàng. Y chỉ hi vọng thời điểm nàng cảm thấy có thể, người đầu tiên nghĩ đến sẽ là y.
Cho dù đến cuối cùng, người nàng lựa chọn là người khác, y cũng không oán hận. Chỉ cần người đó thật lòng yêu nàng, bọn họ sẽ hạnh phúc, vậy y sẽ yên lặng chúc phúc bọn họ.
Có điều trước đó, xin hãy cho phép y dùng cách của mình để bảo vệ nàng.
“Ngụy thiếu hiệp.
Hôm nay, Ngụy Thư Tĩnh luyện kiếm sau núi, nửa đường gặp Tôn Thúy Nga. Tôn Thúy Nga dường như đã đợi rất lâu, vừa nhìn thấy y liền gọi.
Ngụy Thư Tĩnh dừng bước, từ xa gật đầu với đối phương, sau đó định rời đi.
“Ngụy thiếu hiệp, xin đợi một chút!” Tôn Thúy Nga hét lớn, chạy đến trước mặt Ngụy Thư Tĩnh, cản y lại.
Ngụy Thư Tĩnh khó hiểu nhìn nàng ta.
Tôn Thúy Nga thấy y nhìn mình, trên gương mặt người vừa to gan lúc trước lập tức ửng đỏ, cả người trở nên rụt rè.
“Tôn cô nương, nếu không có chuyện gì khác, vậy ta cáo từ trước.” Ngụy Thư Tĩnh nói.
Người trước mặt này, y có chút ấn tượng.
Hình như ở sơn trang luôn có thể gặp được.
Có điều, y chỉ quan tâm tới võ học và người y để ý, còn về những chuyện khác, y đều bỏ qua.
“Chờ đã!”
Tôn Thúy Nga thấy y muốn đi, trong lòng quýnh lên, liền bắt lấy tay áo y. Có điều, ngay thời điểm nàng sắp đụng vào, Ngụy Thư Tĩnh lắc mình tránh đi.
Tay Tôn Thúy Nga cứng đờ dừng trong không trung, trên mặt lộ vẻ xấu hổ.
Thấy nàng ta có phản ứng như vậy, Ngụy Thư Tĩnh nhíu mày.
“Cáo từ.” Y gật đầu với nàng, nâng bước rời đi.
“Ngụy thiếu hiện, ta... Ta thích... Thích huynh...”
Phía sau, Tôn Thúy Nga lấy hết can đảm hét lớn về phía Ngụy Thư Tĩnh. Chờ nói xong, nàng mới nhận ra bản thân vừa nói gì, mặt lập tức đỏ ửng.
Nàng thở hổn hển nhìn đối phương, lòng đầy chờ mong, lại thấp thỏm vạn phần.