Ngụy Thư Tĩnh và Triệu Húc đều theo bản năng dựa sát Vân Trân.
Trong mắt Lưu Vân Bạch hiện lên một tia suy tư.
“Sư phụ?” Lệ Bạo Tuyết khiếp sợ nhìn Dương Minh Tử.
Thấy Dương Minh Tử đã quyết, hoàn toàn không có ý định thay đổi, gã cúi đầu, chờ ngẩng đầu lên, trong mắt cũng có sát ý.
“Xin lỗi, các vị!”
Dứt lời, Lệ Bạo Tuyết ra lệnh một tiếng “Giết”, tặc phỉ xung quanh lập tức xông về phía họ.
Ngụy Thư Tĩnh rút kiếm đánh lui tặc phỉ, quay đầu hét lớn với họ: “Đi.”
Người còn lại không chần chờ, lập tức xoay người chạy xuống núi.
Giờ phút này, bọn họ đã không có thời gian hỏi Dương Minh Tử rốt cuộc có ân oán gì với Liễu gia. Hiện tại, bọn họ một lòng muốn xuống núi, trước khi cơ quan ở Bạo Tuyết trại khởi động.
Xung quanh lại có tặc phỉ xông tới.
Nha Sát động thủ, mỗi một chiêu thức đều không khách khí.
Liễu Trản Anh cũng rút roi trên eo ra, đánh về phía tặc phỉ.
“Như vậy không phải cách!” Triệu Húc nói, “Tiếp tục bị cuốn lấy, chờ tất cả cơ quan khởi động, chúng ta ai cũng không đi được.”
Hết câu, trong lòng mọi người đều căng thẳng.
Bọn họ đều biết lời Triệu Húc nói rất đúng.
“Ta ở lại giữ chân bọn họ.” Lần này, là Lưu Vân Bạch lên tiếng.
Vân Trân quay đầu khiếp sợ nhìn hắn.
“Mục tiêu của họ không phải ta, ta ở lại, cho dù bị bắt cũng không sao. Nhưng Liễu cô nương, cô nương nhất định phải thoát được! Đưa Cửu mệnh hoàn hồn thảo cho bà bà!”
Liễu Trản Anh siết chặt roi, cố nén khổ sở trong lòng, gật đầu thật mạnh.
...
Vì thế, Lưu Vân Bạch và Nha Sát ở lại cản phía sau, Triệu Húc, Liễu Trản Anh và Vân Trân tiếp tục chạy xuống núi.
Thời điểm tới lưng chừng núi, Vân Trân bỗng dừng lại.
“Liễu cô nương.” Vân Trân nhìn Liễu Trản Anh, gọi.
“Sao vậy?” Liễu Trản Anh khó hiểu.
“Chúng ta đổi y phục đi.”
“Không được!” Không đợi Liễu Trản Anh mở miệng, Triệu Húc lập tức lạnh giọng cự tuyệt.
“Vân đại phu, ngươi...”
“Đây là cách tốt nhất.” Vân Trân cắt ngang, “Ta không biết võ công, đi cùng hai người chỉ trở thành liên lụy. Không bằng để ta giả thành cô nương, dẫn dụ tặc phỉ rời đi.”
“Ta không đồng ý! Ta không đồng ý!” Triệu Húc nắm lấy tay nàng, trầm giọng.
Sức lực rất lớn, Vân Trân chịu đang, kinh ngạc ngẩng đầu, đón nhận đôi mắt thống khổ lại phức tạp.
“Sao nàng có thể ích kỷ như vậy!”
“Ta...” Vân Trân nghẹn họng.
“Vân đại phu, ngươi đừng nói nữa, ta sẽ không đồng ý.” Liễu Trản Anh không thể hiểu sự kích động của Triệu Húc, có điều, nàng vẫn phản đối ý của Vân Trân.
“Bọn họ không dám đụng đến ta, bọn họ còn cần ta chữa bệnh cho sư phụ của Lệ Bạo Tuyết! Yên tâm, ta sẽ không sao.” Nói đến đây, Vân Trân tránh ánh mắt của Triệu Húc, nhìn Liễu Trản Anh, “Liễu cô nương, người nghĩ tới Liễu lão phu nhân đi. Nếu người xảy ra chuyện, ai có thể mang Cửu mệnh hoàn hồn thảo về cho bà ấy!”
“Ta...” Liễu Trản Anh nhíu mày.
“Cho nên, để ta thay hai người dẫn dụ người của Bạo Tuyết trại đi. Trước mắt đã là chuồng ngựa, hai người có thể cưỡi Tia Chớp và Đạp Vân rời khỏi nơi này.”
Thời điểm nói lời này, Vân Trân cũng không nhìn Triệu Húc.
Từ phản ứng của hắn, nàng biết, có lẽ hắn đã đoán được thân phận của nàng.
Liễu Trản Anh còn muốn nói gì nữa, trên núi bỗng vang lên tiếng của tặc phỉ, xem ra Lưu Vân Bạch và Nha Sát đã thất bại.
...