“Sao thiếu gia lại nói như vậy?” Nét mặt Vân Trân hơi cứng đờ, hỏi lại.
“Trực giác.” Triệu Húc cúi đầu, ngửi ngửi cần cổ nàng, “Trực giác nói với ta, tâm tình nàng không tốt. Nếu nàng không thích du thuyền, chúng ta bây giờ lập tức trở về.”
“Đừng...” Vân Trân đè cánh tay hắn lại, lắc đầu, “Vẫn là du thuyền đi.”
Nàng không phải không thích ngắm hoa đăng, nàng chỉ là đang nghĩ tới ly biệt sắp đối mặt.
Thời gian nàng và Tô Thanh Loan ước định là buổi tối.
Buổi tối sẽ có yến tiệc.
Vào tiệc tối, nàng sẽ tìm cớ rời khỏi Triệu Húc, lén đến boong tàu, sẽ có người đón nàng. Tô Thanh Loan đã sắp xếp thuyền đưa nàng xuôi dòng đi xuống, mượn bóng đêm để tới hạ du.
Chờ đến khi Triệu Húc phát hiện, nàng đã ở ngoài trăm dặm.
Có điều, nàng không tin Tô Thanh Loan.
Cho nên kế hoạch của nàng là lên thuyền tiếp ứng liền khống chế người chèo thuyền, sau đó lên bờ.
Vừa rồi thời điểm Tô Chiếu dẫn Triệu Húc du lãm, nàng đã xem tình hình hai bên bờ sông.
Đêm nay có hội đèn lồng, người đông, chỉ cần nàng trốn trong đám người. Triệu Húc rất khó có thể tìm thấy nàng.
...
Mà hiện tại cách buổi tối rời đi chỉ còn ba canh giờ.
Thời gian ba canh giờ ngắn ngủi, đó là thời gian nàng và Triệu Húc có thể ở bên nhau.
Lần sau gặp lại không biết là khi nào.
Có lẽ...
Chỉ nghĩ đến đây, tâm tình Vân Trân không thể vực dậy nỗi.
Ngay cả làm bộ cuối cùng cũng không làm bộ được.
...
Vân Trân bên này thương cảm sắp ly biệt, Triệu Húc bên kia làm sao không phiền não?
Thời hạn cuối cùng Tô Thanh Loan cho hắn suy xét chính là đêm nay.
Tô Thanh Loan luôn miệng nói không muốn bị ép gả cho tên ăn chơi trác táng trong thành, nhưng trên thực tế, câu nào câu nấy đều là uy hiếp.
Nếu hắn không cưới nàng ta, vậy nàng ta sẽ nói bí mật của hắn với mẫu phi.
Sau khi mẫu phi biết, chắc chắn sẽ giết Trân Nhi.
Tô Thanh Loan biết uy hiếp hắn ở đâu, cũng rất thông minh đánh một kích vào đó.
...
“Thật ra nô tỳ đang suy nghĩ tới tình hình sức khỏe của thiếu gia, vì sao càng ngày lại càng gầy ốm vậy?” Vân Trân thở dài trong lòng, nói.
“Có lẽ là do thân thể cao lên chăng!” Triệu Húc hôn nàng, dịu dàng nói, “Nàng cũng biết đây, ta ở tuổi này đang là thời điểm cao rất nhanh. Ta nghe nói phụ vương lúc trước ở tuổi này còn gầy hơn ta!”
“Thế sao?” Vân Trân thấp giọng.
Trong lòng lại vô cùng đau đớn.
“Đúng thế, chính là như vậy.” Triệu Húc dùng sức ôm chặt nàng, “Cho nên, nàng đừng nghĩ nhiều. Chờ trở về kinh thành, ta sẽ báo cáo tất cả với mẫu phi, ta sẽ thực hiện lời hứa với nàng trước đó.”
Vừa nói ra lời này, cả người Vân Trân chấn động.
Đây là lần đầu tiên sau khi xảy ra chuyện kia, Triệu Húc chủ động nhắc đến tương lai với nàng.
Trước đó, không biết là cố ý hay vô tình, bọn họ đều lãng tránh đề tài này. Có lẽ vì cả hai đều biết, với tính cách của Tô trắc phi, tuyệt đối sẽ không dễ dàng đồng ý để Triệu Húc cưới một nha hoàn không quyền không thế.
Quan hệ giữa họ vừa bước sang giai đoạn khác, Triệu Húc không muốn làm nặng vấn đề, phá hỏng không khí giữa họ.
“Vậy nếu nương nương không đồng ý thì sao?” Vân Trân hỏi.
Nếu đổi lại là ngày thường, nàng sẽ không ở thời điểm này hỏi một câu như thế. Nhưng hiện tại, nàng sắp phải đi rồi, nàng không nhịn được mà muốn biết.
“Ta đây sẽ cố gắng thuyết phục mẫu phi. Ta sẽ nỗ lực chứng minh cho bà ấy thấy, cho dù không có thê tộc cường đại duy trì, ta cũng sẽ có được thứ bà ấy muốn.”