Cung Nữ Thượng Vị Ký: Nhất Phẩm Hoàng Quý Phi

Chương 1722: Chương 1722: Thứ tội




Sau khi Thích Hoán Vân đứng lên, Vân Trân phát hiện có vài ánh mắt nhìn về phía nàng.

Thú vị!

Xem ra tất cả phi tần đều biết trong yến hội trừ tịch có thói quen này. Cố tình chỉ có nàng không biết, nàng không chuẩn bị gì cả. Mà cung nữ hầu hạ bên cạnh không ai nhắc nàng. Là không cần chuẩn bị, hay có kẻ cố ý?

“Bệ hạ, Thái Hậu nương nương.” Thích Hoán Vân đứng dưới bậc thang, hành lễ với Triệu Húc và Tô Thái Hậu ngồi bên trên, sau đó nâng tay ra hiệu.

Cung nữ bên cạnh lập tức mang một cái khay tới, quỳ gối bên cạnh Thích Hoán Vân.

Thích Hoán Vân cầm lấy hộp gấm trong khay, mở ra, lấy ra một cái túi cầu phúc. Hai tay Thích Hoán Vân trình túi cầu phúc với Triệu Húc ngồi đối diện: “Bệ hạ, túi cầu phúc này do tự tay thần thiếp thêu. Bên trong có một khối ngọc. Trên khối ngọc điêu khắc kinh văn cầu phúc, cầu bình an cho bệ hạ. Kinh văn kia, từng câu từng chữ cũng do thần thiếp khắc suốt ba tháng. Mấy ngày trước, lễ vật mới hoàn thành. Thần thiếp còn đưa nó tới chùa Kỳ Sơn, xin cao tăng ở đó khai quan cho khối ngọc. Hôm nay là đêm giao thừa, thần thiếp dâng túi cầu phúc lên. Chỉ mong bệ hạ long thể an khang, mọi việc như ý, không bị tà ma quấy nhiễu.”

Tâm tư Thích Hoán Vân bỏ ra hoàn toàn đánh bại lễ vật của những phi tần trước đó.

Tuy lễ vật của các nàng cũng là tự tay chuẩn bị, nhưng cùng là tự tay chuẩn bị, bọn họ không tốn nhiều công sức như Thích Hoán Vân.

Quan trọng là, cách nàng ta chu toàn mọi mặt rất được lòng Tô Thái Hậu.

“Hoán Phi có lòng.” Tô Thái Hậu khen ngợi, “Thử hỏi trong hậu cung này có phi tần nào có thể thật lòng với hoàng đế như Hoán Phi? Sợ là không có, không có. Hoàng đế, ngài còn không mau nhận ý tốt của Hoán Phi.”

Tô Thái Hậu vừa dứt lời, mọi người đồng loạt nhìn Triệu Húc.

“Hoán Phi quả thật có lòng.” Triệu Húc lên tiếng, “Nguyên Bảo, nhận túi cầu phúc của Hoán Phi. Truyền lệnh xuống, ban thưởng cho Hoán Phi một đôi ngọc như ý, hai kim bộ diêu.”

“Tạ bệ hạ ban thưởng.” Thích Hoán Vân quỳ xuống, hành lễ tạ ơn.

“Hoán Phi mau đứng lên đi.” Tô Thái Hậu nói, “Ngươi một lòng vì hoàng đế, hoàng đế ban thưởng cho ngươi là chuyện nên làm, ngươi cứ cầm đi. Dù sao tâm ý của ngươi, ngàn vàng cũng khó mua được. Ngươi nói đúng không, Vân phi?”

Đột nhiên, Tô Thái Hậu dời đề tài sang Vân Trân.

Mọi người trong điện lập tức chú ý tới nàng.

Trong đó cũng có ánh mắt của Triệu Húc.

Có điều Triệu Húc chỉ nhàn nhạt nhìn lướt qua, giống như khoảnh khắc ấy chỉ là ảo giác của Vân Trân.

“Thái Hậu nương nương nói đúng.” Vân Trân cúi đầu, đáp.

“Nếu Vân phi cũng nghĩ thế, vậy Vân phi cũng chuẩn bị lễ vật cho hoàng đế đúng không?” Tô Thái Hậu hỏi.

Vân Trân đứng dậy, đi ra giữa, quỳ xuống.

“Xin bệ hạ và Thái Hậu nương nương thứ tội.” Vân Trân nói, “Thần thiếp không có chuẩn bị lễ vật cho bệ hạ.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.