Ngay thời điểm Vân Trân không ngồi được, muốn làm bộ ra ngoài gọi thêm trà, Triệu Húc lên tiếng.
"Vân đại phu là người kinh thành sao?" Triệu Húc hỏi.
Sắc mặt hắn thoạt nhìn rất bình tĩnh, giống như tùy ý hỏi một chút.
Nhưng người hiểu hắn như Vân Trân lại biết, Triệu Húc không thích tùy tiện qua lại với người lạ.
"Không phải." Vân Trân lắc đầu.
"Vậy Vân đại phu là người ở đâu?" Triệu Húc hỏi tiếp.
Vân Trân bịa một nơi, lừa gạt cho qua chuyện.
"Không biết Vân đại phu tới kinh thành bao lâu rồi?" Triệu Húc lại hỏi.
Vân Trân ngây ra một lúc, nhìn hắn bằng ánh mắt kỳ lạ.
"Vân đại phu đừng hiểu lầm. Ta chỉ là cảm thấy, Vân đại phu rất giống một vị bằng hữu của ta."
"À, vậy sao?" Vân Trân vươn tay cầm lấy chung trà trước mặt, bình tĩnh nói.
Đây là lần đầu tiên nàng và Triệu Húc ở riêng sau nhiều ngày rời kinh thành như vậy, đồng thời cũng là lần đầu tiên Triệu Húc chủ động nói chuyện bên lề Cửu mệnh hoàn hồn thảo với nàng.
Có điều, hiện tại nàng chỉ có thể cẩn thận, giấu giếm Triệu Húc rồi tính.
"Ừ." Triệu Húc gật đầu, "Vị bằng hữu kia của ta cũng rất am hiểu y thuật. Chỉ là gần đây... Giữa chúng ta xảy ra chút chuyện, nàng có chút hiểu lầm với ta..." . Chương mới nhất tại [ TRU Mtгuyen.мe ]
Vân Trân nghe đến đây, khẽ nhíu mày.
"Trước khi trở về kinh thành, nếu có thời gian, ta có thể tìm Vân đại phu trò chuyện không? Dù sao, hai người cho ta cảm giác thật sự quá giống nhau."
Dứt lời, Vân Trân nắm chặt cái ly trong tay.
"Có thể chứ?" Triệu Húc nhìn nàng, hỏi.
Vân Trân căng thẳng.
Lý trí nói rằng, nàng nên cự tuyệt, tiếp xúc lâu rồi, rất dễ để lộ dấu vết. Nhưng đối diện với cặp mắt của Triệu Húc, nàng vẫn không có cách nào nhẫn tâm cự tuyệt.
Tuy rằng trong lòng sớm đã quyết, hai người về sau phải duy trì khoảng cách, ai cũng không được vượt qua giới hạn, nhưng cho dù như vậy, thói quen nhiều năm vẫn khiến nàng nhất thời không thể thay đổi.
Cuối cùng, Vân Trân gật đầu.
Triệu Húc mỉm cười.
Hắn còn muốn nói gì đó, Ngụy Thư Tĩnh đã trở về.
"Ngụy thiếu hiệp, sao rồi?"
Vân Trân lập tức đứng dậy, nhìn Ngụy Thư Tĩnh.
"Tình hình có hơi phức tạp, chúng ta trở về khách điếm rồi nói."
...
Chờ trở về khách điếm, Ngụy Thư Tĩnh nói họ nghe tin tức mình hỏi thăm được.
Ngụy Thư Tĩnh nói, người của Bạo Tuyết trại bao trọn một tửu lâu.
Trùng hợp là, tửu lâu đó ở ngay sau lưng khách điếm họ ở. Tửu lâu và khách điếm lần lượt ở hai con phố, nhưng ở giữa có một con hẻm nhỏ, chỉ cần xuyên qua hẻm nhỏ liền có thể tới tửu lầu nơi Bạo Tuyết trại đặt chân.
Sau khi người của Bạo Tuyết trại vào ở, Ngụy Thư Tĩnh đã từng lẻn vào tửu lầu xem xét.
Trong lúc đó đã từng đánh nhau với Lệ Bạo Tuyết.
"Võ công của Lệ Bạo Tuyết tầm thường, nhưng khinh công lợi hại. Chỉ là..." Ngụy Thư Tĩnh chần chờ.
"Chỉ là cái gì?" Liễu Trản Anh hỏi.
"Chỉ là ta cảm thấy, Lệ Bạo Tuyết không nên chỉ có từng đó."
Chỉ bằng khinh công, không thể áp chế những tên cuồng đồ ở Bạo Tuyết trại.
Trong phòng an tĩnh.
"Ta đoán, chắc là cơ quan."
Đột nhiên, một giọng nói khàn khàn vang lên.
Mọi người quay đầu nhìn Vân Trân đeo mặt nạ.
"Cơ quan?" Lưu Vân Bạch nhếch môi, khẽ cười, "Quả thật có khả năng!"
Bạo Tuyết trại này chiếm đóng ngọn núi phía Bắc, thủ vệ nghiêm ngặt, ngoại trừ có tặc phỉ trông coi thì thuật cơ quan hẳn rất lợi hại.