Rất nhanh, thời gian liền đến.
Vân Trân cầm tay nải, phía sau chỉ có Quả Nhi đưa tiễn.
“A, ta thật luyến tiếc ngươi, Trân Nhi.” Quả Nhi thấy nàng lên xe ngựa, đứng bên xe nói.
“Yên tâm đi, ta sẽ về nhanh thôi. Đúng rồi, nhớ giúp ta chăm sóc Hắc đại nhân, đừng để nó gặp rắc rối.” Vân Trân cười phất tay với Quả Nhi.
Bởi vì đi quá vội, nàng không tìm được Hắc đại nhân, cho nên chỉ đành tạm thời để nó ở trong phủ. Có điều nàng tin rằng, Hắc đại nhân sẽ biết tự chiếu cố mình.
“Ta biết rồi, ngươi bảo trọng.” Quả Nhi nói.
“Ừ, tạm biệt!”
“Tạm biệt!”
...
Xe ngựa chậm rãi rời khỏi vương phủ, đi về phía cổng thành.
Vân Trân buông rèm xe xuống.
Trong khoảnh khắc này, đáy lòng dâng lên một cổ buồn bã mất mát.
Có lẽ ra đi quá đột ngột, còn chưa kịp giáp mặt từ biệt Triệu Húc và Ngụy Thư Tĩnh. Còn cả chuyện của Lưu Vân Bạch cùng Quỷ Diện bà bà cũng theo nàng rời đi mà im bặt.
Chuyện ở vương phủ còn chưa kết thúc, nàng lại nghĩ tới nội dung trong thư của Tô trắc phi...
Nàng nói với Quả Nhi, rất nhanh sẽ trở về.
Nhưng nếu muốn hoàn thành chuyện trong thư, vậy mùa hè này, mùa thu này có lẽ cũng chưa về được. Nàng chỉ có thể cố gắng tranh thủ trước mùa đông mà trở về...
Chuyện của Lưu Vân Bạch và Quỷ Diện bà bà còn chưa điều tra rõ.
Đại nhân vật hai mươi năm trước là ai, nàng vẫn chưa biết.
Hơn nữa, nàng còn chưa hỏi Triệu Húc nụ hôn tối qua rốt cuộc có ý gì.
...
Đốc đốc đốc.
Xe ngựa chở Vân Trân dần đi xa.
Mà lúc này, trong thư lâu của Thính Tuyết Hiên.
Triệu Húc đứng bên cửa sổ, trong tay cầm bức thư Quả Nhi mới đưa tới, xuất thần.
Lạch cạch.
Đúng lúc này, Hắc đại nhân ngậm một con chim sẻ từ trên nóc nhà nhảy đến trước mặt hắn.
Triệu Húc nghe âm thanh, cúi đầu, đối diện với đôi mắt màu vàng kia.
“Là ngươi sao!” Triệu Húc nói, “Ngươi không đi với nàng à?”
Hắc đại nhân ngậm chim sẻ, khó hiểu nhìn người trước mặt.
“Ngươi bắt con chim sẻ này là muốn tặng cho nàng sao?” Triệu Húc lại hỏi.
Hắc đại nhân lắc đầu, tiếp tục nhìn hắn không chớp mắt.
Bỗng, com chim sẻ trong miệng nó giãy giụa thoát ra, vỗ cánh bay xuống dưới lầu.
“Meo!” Hắc đại nhân lập tức nổi giận, kêu một tiếng, phóng người theo vách tường nhảy xuống, đuổi theo chim sẻ ra ngoài hoa viên.
Triệu Húc đến bên cửa sổ, cúi đầu nhìn theo Hắc đại nhân, trong đôi mắt phân mình trào ra một cổ ưu thương.
“Nàng thích ngươi như vậy, hẳn sẽ còn trở về.”
...
Bên này, xe ngựa rời khỏi kinh thành, chạy thẳng về hướng Đông.
Vân Trân tạm thời vẫn chưa biết Tô trắc phi định đưa nàng đi đâu.
Xe ngựa cuối cùng cũng dừng lại.
Lúc này, Vân Trân mang theo hành lý đứng trước cổng lớn, ngẩng đầu nhìn bảng hiệu.
Thượng Thanh biệt trang.
Tuy rằng bên trên viết là “biệt trang”, nhưng so với Thanh Lương sơn trang bọn họ từng sống ở Nam Hoang cũng không tốt hơn là mấy. Thanh Lương sơn trang lâu ngày không có người ở, hàng năm không ai giữ gìn, cho nên có vẻ cũ nát.
Nhưng hiện tại, Thượng Thanh biệt trang trước mặt Vân Trân lại thật sự cũ kỹ. Biệt trang rất nhỏ, chỉ có ba viện, diện tích cũng rất hẹp hòi. Tuy rằng có dấu vết người sống, nhưng nhìn thế nào cũng giống một nông hộ bình thường.
Đương nhiên so với nông hộ thì vẫn lớn hơn.