Vân Trân hiểu, Triệu Húc hiểu, những người khác trong vương phủ cũng hiểu.
Chẳng qua mỹ nhân ở bên, Triệu Húc không có suy nghĩ kia mà thôi.
Nhưng Vân Trân không ngờ trong số bốn mỹ nhân hoàng cung ban thưởng thế mà có một người dung mạo tương tự nàng năm sáu phần.
Điều này khiến Vân Trân chán ghét dụng ý của kẻ đứng sau, đồng thời thời điểm đối mặt với Tích Tuyết, tâm trạng có hơi phức tạp.
"Nào phải quá khen, là đại phu ngươi thật sự rất lợi hại." Tích Tuyết nhìn nàng, chân thành nói.
Vân Trân không biết phải đối mặt với Tích Tuyết thế nàng, đang định tìm lý do rời đi.
Nhưng ngay lúc này, nụ cười trên mặt Tích Tuyết nhạt dần, ánh mắt lộ vẻ lo lắng: "Vân đại phu, Tích Tuyết cả gan nhờ người hỗ trợ một việc. Mong Vân đại phu có thể đồng ý."
Hỗ trợ?
Vân Trân nhíu mày.
"Ta chẳng qua là một đại phu tầm thường, chỉ sợ không giúp được gì cho cô nương. Cáo từ." Dứt lời, không đợi Tích Tuyết nói gì thêm, nàng lập tức bỏ đi.
Mặc kệ giúp cái gì, nàng đều không muốn bị kéo vào tranh đấu hậu trạch của Túc Vương phủ.
Vân Trân đứng rồi, Tích Tuyết đứng tại chỗ, uể oải cúi đầu.
"Ta đã nói cách này của ngươi không được rồi mà." Sau núi giả có người bước ra, nói với Tích Tuyết.
Người kia chẳng phải ai khác, chính là Nguyên Hương trong bốn mỹ nhân.
Tích Tuyết bĩu môi, bất mãn trừng mắt.
"Ngươi trừng mắt với ta làm gì?" Nguyên Hương vuốt tóc, "Ta khuyên ngươi, sớm hết hi vọng đi, đừng quản chuyện của Thính Phong nữa. Vương phi vì Thính Phong, thiếu chút mất mạng, ngươi cho rằng Túc Vương phủ và nhà mẹ đẻ của vương phi sẽ buông tha cho nha đầu Thính Phong kia sao? Ngươi và Thính Phong chẳng có giao tình gì, căn bản không cần mạo hiểm vì ả."
"Nguyên Hương, ngươi không thể nói như vậy. Vương phi xảy ra chuyện không phải lỗi của Thính Phong, cho dù Thính Phong chống đối vương phi, nhưng tội không đáng chết. Huống hồ, thố tử hồ bi (*), bốn người chúng ta đều là mỹ nhân trong cung lựa chọn, bị đưa đến hầu hạ bên cạnh vương gia. Chúng ta vốn nên một lòng, hỗ trợ lẫn nhau mới đúng."
(*) Thổ tử hồ bi: thỏ chết chồn đau thương, ý chỉ vật thương đồng loại.
"Tùy ngươi vậy. Dù sao ta cũng không muốn quản. Nếu ngươi muốn cứu Thính Phong thì cũng đừng liên lụy tới ta." Nguyên Hương phất tay áo bỏ đi.
Tích Tuyết đứng yên một chỗ, cắn môi.
Không được, nàng nhất định phải cứu Thính Phong.
...
Gặp Tích Tuyết, Vân Trân chỉ coi đó là sự tình cờ.
Nhưng nàng không ngờ, ba ngày sau, người Liễu gia tới, Tích Tuyết thế mà to gan xuất hiện trong lúc Triệu Húc tiếp kiến người Liễu gia, quỳ dưới đất, thỉnh cầu Triệu Húc và người Liễu gia khoan thứ cho Thính Phong, tha cho nàng ta một mạng.
Hành động này của Tích Tuyết trực tiếp chọc giận người Liễu gia ở đây.
"Túc Vương, ngài nghĩ sao?" Dương Tuệ nhíu mày hỏi.
Dương Tuệ chính là thê tử của Liễu Minh Nhẫn, tẩu tử của Liễu Minh Cẩn, đường tẩu của Liễu Trản Anh.
Vì Liễu Minh Nhẫn chỉ lớn hơn Liễu Minh Cẩn và Liễu Trản Anh vài tuổi, Liễu Trản Anh từ nhỏ sống ở phương Bắc, Dương Tuệ cũng xem như nhìn Liễu Trản Anh trưởng thành, tình cảm với Liễu Trản Anh đương nhiên không giống với người khác.
Lần này Liễu Trản Anh sinh con, người Liễu gia ở Bắc địa tới thăm trước.
Thân phận của Trấn Bắc Hầu đặc biệt, không thể tùy tiện rời khỏi quân doanh, lén lút gặp Triệu Húc. Mà trưởng tử Liễu gia Liễu Minh Nhẫn cũng gánh vác trọng trách, không thể tùy tiện rời vị trí. Lần này, Liễu gia phái tẩu tử Dương Tuệ cùng hai thẩm nương dẫn theo hạ nhân tới.
Đồng thời, là Chiến Sơn Hà hộ tống người Liễu gia đến.
Dương Tuệ vừa dứt lời, bầu không khí ở hiện trường liền trở nên căng thẳng.
Đột nhiên, Chiến Sơn Hà ngồi đối diện ra lệnh cho Tích Tuyết quỳ dưới đất: "Ngươi, ngẩng đầu lên, để ta nhìn xem."