Ở Hình Bộ đã tra được manh mối, còn phải tiếp tục điều tra.
Chỗ đệ đệ La Chước và khách điếm cũng không thể thả lỏng.
...
Một ngày nào đó của mùa hạ, Vân Trân tiến cung.
Nàng tới Chiêu Đức Cung thỉnh an Đức Phi trước, sau đó lại đi đường vòng tới cung của Bạch Phi.
“Không ngờ ngươi lại chủ động tới tìm ta.” Bạch Phi thấy nàng tới, vô cùng cao hứng, “Tới đây, giữa chúng ta không cần nhiều nghi thức xã giao như vậy, mau qua đây ngồi đi.”
Vân Trân vẫn hành lễ theo quy củ, sau đó ngồi xuống cạnh Bạch Phi.
“Lần này ngươi tới là có chuyện gì sao?” Bạch Phi hỏi.
“Thần thiếp muốn cảm tạ Bạch Phi nương nương lần trước đã hỗ trợ.”
“À, vì chuyện đó sao, thật ra không cần.” Bạch Phi lắc đầu.
Vân Trân nhìn bà ta: “Thật ra hôm nay thần thiếp tới còn có một chuyện muốn làm phiền nương nương.”
Tay Bạch Phi cầm ly trà hơi dừng một chút: “A, là chuyện gì vậy?”
“Thật ra cũng không phải chuyện gì lớn, nhưng cần tới nương nương hỗ trợ. Chỗ thần thiếp có người rất muốn tiến cung hầu hạ bệ hạ, hi vọng nương nương có thể cho nàng ta cơ hội.”
Bạch Phi rơi vào trầm tư.
Vân Trân không thúc giục bà ta, kiên nhẫn chờ.
Lúc trước, Bạch Phi giúp Chiến Sơn Hà nói lời hay trước mặt hoàng đế, Vân Trân nợ bà ta ân tình này. Nhưng Vân Trân đương nhiên biết thứ nàng có giá trị với Bạch Phi chỉ là thân thế của mình.
Chẳng qua không tới bước đường cùng, Bạch Phi khẳng định sẽ không dùng tới lá bài này.
Bạch Phi nói lời hay thay Chiến Sơn Hà ở trước mặt hoàng đế, kỳ thật là muốn tỏ thiện ý với Vân Trân.
Dù nàng có nhận ân tình này không, đến cuối cùng, Bạch Phi vẫn sẽ lợi dụng thân thế của nàng. Cho nên, không bằng trước khi sự việc xảy ra, bản thân giao ra nhiều nhược điểm một chút.
Có câu nàng nói không sai, dâng Phiến Nhu cho hoàng đế, tạo cơ hội cho Phiến Nhu, đối với Bạch Phi mà nói thật ra là một việc nhỏ.
Bà ta đồng ý chuyện này, không chỉ khiến Vân Trân chịu ơn bà ta, còn có thêm một quân cờ là Phiến Nhu. Phiến Nhu được bà ta dẫn đường, cuối cùng nếu thành, bà ta có thêm một người giúp đỡ, nếu không thành, bà ta cũng đã tạo cơ hội, ân tình này, Vân Trân vẫn phải nhận.
Kỳ thật nếu không phải không còn con đường nào khác, nàng sẽ không nhờ Bạch Phi hỗ trợ.
“Được thôi.” Bạch Phi khẽ cười, “Chẳng lẽ ngươi có việc chủ động nhờ tới ta, ta lại không đồng ý sao? Người đó là ai?”
“Một tỳ nữ của Vũ Vương phủ.”
Bạch Phi kinh ngạc: “Tỳ nữ của Vũ Vương phủ? Không ngờ phạm vi giao tình của ngươi lại rộng như vậy.”
“Không hẳn. Chẳng qua trước đây mọi người cùng ở Vĩnh Hạng. Gần đây nàng ta lại giúp thần thiếp một việc, lần này xem như thù lao.”
“À, thì ra là thế.” Bạch Phi gật đầu, “Vậy ngươi cứ chờ đi. Khi nào có tin tức, ta sẽ phái người thông báo với ngươi.”
“Đa tạ nương nương.”
...
Lời hứa với Phiến Nhu coi như đã hoàn thành.
Vân Trân rời khỏi cung của Bạch Phi, chuẩn bị về Túc Vương phủ.
Thời điểm đi ngang qua Ngự Hoa Viên, nàng gặp lại một người quen cũ.
“Gặp qua Ngọc Nhung công chúa.” Vân Trân hành lễ với Triệu Ngọc Nhung mặc hoa phục.
“Vân phi không cần đa lễ.” Triệu Ngọc Nhung nâng tay, “Vân phi vừa đi đâu vậy?”