Đó là người liên lạc của trà xá, tên lão Vương, rất có năng lực.
“Ừ.” Vân Trân gật đầu.
Đúng vậy, trong cung.
“sẽ là ai đây?” Lão Vương nỉ non.
Vân Trân nghe.
Dần dần, tiếng chuông cũng kết thúc.
“Bốn mươi lăm cái.” Vân Trân đếm.
“Là hoàng đế?” Lão Vương kinh ngạc.
Theo tập tục của Vân Hán Quốc, hoàng đế là thiên tử, thiên tử lại là ngôi cửu ngũ. Cửu ngũ chính là bốn mươi lăm. Sau khi hoàng đế băng hà, chuông tang trong cung sẽ gõ vang. Chờ kết thúc bốn mươi lăm tiếng chuông, toàn thành sẽ giới nghiêm, tất cả tửu lâu, câu lan viên, sòng bạc đều ngừng kinh doanh, mãi đến khi tang lễ của hoàng đế xong xuôi. Trong vòng ba tháng, các nơi đều không thể buôn bán.
Mà trong lúc diễn ra tang lễ của hoàng đế, tất cả bá tánh ở kinh thành đều phải mặc đồ mộc mạc, dù ngày hay đêm đều không được lớn tiếng ồn ào. Đồng thời, chùa miếu ngoài ô sẽ tiếp tục rung chuông cho hoàng đế.
Rung chuông ở từng thời dài ngắn không giống nhau, căn cứ vào cống hiến của hoàng đế dành cho xã tắc mà quyết định.
Ví dụ như thời điểm tiên hoàng qua đời, chùa miếu ngoại ô rung chuông một vạn lần. Mà tiên hoàng của tiên hoàng, cũng chính là hoàng gia gia của Triệu Húc, khi qua đời lại không được rung chuông.
Không phải là vị hoàng đế đó không có cống hiến, mà vì thủ đoạn ông ta đoạt lấy ngôi vị hoàng đế thật sự quá tàn nhẫn, giết cha giết huynh... Đức hạnh như vậy, chùa hoàng gia ở ngoại ô sẽ không rung chuông băng hà cho ông ta.
Đây là quy tắc đã định từ lúc lập triều, dù đương triều hoàng đế muốn cũng không thể thay đổi.
...
Hoàng đế qua đời rồi.
Vân Trân nhìn về phía hoàng cung.
Xem ra bầu trời kinh thành nà lại thay đổi.
Vì hoàng đế băng hà, toàn thành giới nghiêm, Vân Trân không thể ở bên ngoài quá lâu, nàng vội vàng dặn dò bên trà xá, liền chạy về Túc Vương phủ.
Quả thật, nàng về Túc Vương phủ không lâu, trong cung truyền tin tới, bảo nàng đưa A Linh vào cung gặp hoàng đế lần cuối.
Sau khi nhận được tin, Vân Trân không lập tức đưa A Linh tiến cung.
Nàng bảo A Linh thay y phục, dặn dò nó chuyện sau khi tiến cung. Chờ Bích Diên bên cạnh Đức Phi tự mình tới Túc Vương phủ đón họ, nàng lúc này mới dẫn A Linh vào cung.
Hiện tại là thời kỳ đặc biệt, ngoại trừ người tuyệt đối tín nhiệm, nàng không thể tin tưởng bất kỳ ai trong cung. Nàng cần đảm bảo an toàn cho A Linh.
Còn chưa tới cửa cung, xung quanh đã tràn ngập bầu không khí bi thương.
Chờ Bích Diên dẫn họ vào cung, Vân Trân phát hiện thủ vệ bốn phía nghiêm ngặt hơn ngày thường, đồng thời mơ hồ tản ra hơi thở đằng đằng sát khí.
“Trong cung đã xảy ra chuyện gì sao?” Nàng hạ giọng hỏi Bích Diên.
Bích Diên cúi đầu nhìn xung quanh, đáp: “Bệ hạ đột nhiên qua đời, Vương Hoàng Hậu nghi ngờ có kẻ mưu hại bệ hạ, liền cho xử tử một vị quý nhân được bệ hạ sủng ái. Sau đó bà ta lại nói vị quý nhân kia do Bạch Phi sai khiến, nên đã phái người đi bắt Bạch Phi. Khi ấy, vừa lúc Thái Tử dẫn người tới, ngăn cản người của Vương Hoàng Hậu. Đến nay, Bạch Phi đang bị nhốt trong tẩm cung của mình, không thể ra ngoài...”
Bầu không khí giữa gia tộc Vương thị và Thái Tử đã hết sức căng thẳng.
Vân Trân nghe xong, gật đầu.
Xem ra hoàng đế băng hà, Vương Hoàng Hậu đã mất kiên nhẫn, dẫn đầu gây chuyện, muốn đánh đòn phủ đầu, bắt lấy nhược điểm của Thái Tử Triệu Hi, sau đó giới nghiêm hoàng cung.
Gia tộc Vương thị mấy năm gây dựng thế lực trong ngoài triều đình không ít.
Vương thị bây giờ chỉ sợ quyết chơi một vố cuối cùng.
Dù sao, giữa Vương Hoàng Hậu và Triệu Hi cũng có thù.