Cho nên, vẫn là hắn nghĩ nhiều đúng không?
Nhưng vì sao lâu như vậy, một giấc mộng nàng cũng không đến với ta?
Triệu Húc dựa vào vách đá, tay cách cổ áo vuốt ve mặt dây chuyền bằng ngọc.
...
Vân Trân nghỉ ngơi trên giường đá một lúc, liền xuống giường tìm kiếm cửa ra.
Hiện giờ, bọn họ bị nhốt bên trong địa cung.
Thích khách không vào được, nhưng đồng thời, bọn họ cũng không ra được.
Nếu vẫn không tìm được cửa ra, vậy kết cục của họ chỉ có một, đó là chết.
“Đây là mảnh ghép bản đồ trong tay ta.” Vân Trân lấy ra bản đồ bảo tàng của Thương Vương, nói với Triệu Húc.
Vốn dĩ ba mảnh bản đồ của U Minh giáo đều ở trong tay nàng, nhưng tỉnh lại trong địa cung, nàng chỉ còn một, hai mảnh còn lại có lẽ đã thất lạc trong bão cát.
“Chỗ ta có hai mảnh.” Triệu Húc cũng lấy ra mảnh ghép bản đồ.
Một mảnh là kẻ thần bí dùng chim nhỏ đưa tới, một mảnh do Ngụy Thư Tĩnh giao cho hắn.
...
Ba mảnh ghép bản đồ tuy rằng không hoàn chỉnh, nhưng vẫn tốt hơn không có gì.
Trải qua đối chiếu cùng ký ức về những tấm bản đồ còn lại, Vân Trân và Triệu Húc đưa ra kết luận, vị trí bọn họ đang ở rất gần trung tâm của địa cung, cũng là nơi đánh dấu bảo tàng, cách quan tài của Thương Vương không xa.
...
“Gian thạch thất này khẳng định có cửa thông ra bên ngoài.”
Mười lăm phút sau, Vân Trân đỡ vách tường đi vào gian thạch thất khác, nói với Triệu Húc.
Trước đó ở Bạo Tuyết trại trên Sư Đà Lĩnh, Vân Trân cứu Dương Minh Tử một mạng. Trước khi nàng rời đi, Dương Minh TỬ đã tặng nàng một quyển thuật cơ quan.
Nội dung trong sách không cao siêu, dễ hiểu, nhưng không hề đơn giản.
Trong đó, có một chương liên quan đến thuật cơ quan trong huyệt mộ.
Theo tình hình trước mắt, hẳn là gian gian thất thứ tư Vân Trân và Triệu Húc đang đứng.
“Vậy thì tìm xem.” Triệu Húc gật đầu.
Trước đó hắn không nhắc qua với nàng, thật ra địa cung của Thương Vương không giống với lăng mộ của hoàng đế. Nơi này hoàn toàn dựa theo bộ dáng của hoàng cung kinh thành mà tu sửa một hoàng cung ngầm.
Trước khi Triệu Húc có được bản đồ đã mơ hồ đoán được. . Cập nhật truyện nhanh tại — TRUМtrцye n.мe —
Lưu Vân Bạch và Bạch Tà hẳn cũng thế.
Chẳng qua, vì bọn họ và người của U Minh giáo chỉ tạm thời hợp tác, cho nên bọn họ không ai nói ra. Chờ tới đây, Triệu Húc càng xác định suy đoán trước đó của mình.
Có điều, sau khi tổ tiên Vân Hán Quốc vào hoàng cung kinh thành, trong hai trăm năm nay đã tiến hành tu sửa hoàng cung một lần, có vài nơi cũng đã thay đổi...
...
“Tìm thấy rồi!”
Ngay lúc Triệu Húc xuất thần, bên cạnh đột nhiên truyền tới tiếng kinh hỉ của Vân Trân.
Hắn quay đầu, Vân Trân đã ẩn chốt mở dưới đất.
Theo đó, cùng tiếng ầm ầm, vách tường trước mặt bọn họ lui sang hai bên, xuất hiện một cánh cửa bằng đá.
Vân Trân nhìn cửa đá, muốn đi vào.
Nhưng nàng vừa nhấc chân liền bị Triệu Húc ngăn cản.
“Ta vào trong xem tình hình trước.”
Dứt lời, Triệu Húc liền đi vào.
Cho dù lý trí không ngừng nói với hắn, nàng không phải Vân Trân. Nhưng hắn vẫn không khống chế được mà chú ý tới nàng, muốn bảo vệ nàng.
Nụ cười trên khóe miệng Vân Trân cứng đờ, mở to hai mắt, nhìn theo bóng dáng Triệu Húc.
Nàng chờ tại chỗ không bao lâu, Triệu Húc đã quay lại.
“Phía trước là một con đường, có hơi dài, không biết cuối cùng là gì.” Triệu Húc nói.
“Vậy vào xem đi.” Vân Trân gật đầu.