Khắp nơi đen sì, chân lại bị thương, muốn dựa vào sức mình mà rời đi, bắt buộc phải chờ tới hừng đông, ít nhất khi đó có chút ánh sáng, rồi lại nghĩ cách.
Nhưng dù là khi ấy, nàng tìm được cách rời khỏi nơi này, đến tiệc mừng thọ của Thái Hậu cũng không còn kịp nữa.
Hơn nữa còn bọn bắt cóc đang tìm nàng.
Nhất thời, tình cảnh của Vân Trân vô cùng khó khăn.
Lúc này, nàng lại nghĩ tới đội nhân mã vừa rồi.
Không biết là người qua đường hay bọn bắt cóc?
Nàng không nghĩ theo hướng cứu binh, bởi vì địa vị của Thịnh Lang Hoàn ở kinh thành không đủ để điều động nhiều người như vậy. Trừ phi, Lưu Vân Bạch nhúng tay.
...
Thời điểm Vân Trân bị nhốt trong khe núi, Triệu Húc dẫn người giục ngựa chạy về hướng Thượng Thanh biệt trang.
Hắn cũng không biết vì sao nhất định phải là hướng đó.
Có lẽ, là trực giác.
Trực giác nói với hắn, vị Cửu tiểu thư Thịnh gia kia sẽ chọn đi theo hướng Thượng Thanh biệt trang.
Nhưng bọn họ ở trong đêm chạy như điên một canh giờ, sau khi tới Thượng Thanh biệt trang, vẫn không thấy Vân Trân đâu. Người ở biệt trang cũng nói đêm nay không có ai tới.
Triệu Húc nghe xong, nhíu mày.
Lập tức, hắn dẫn người chạy tới Thanh Phong Quan.
Chẳng lẽ, là tới đó?
Chỉ là, chờ hắn tới Thanh Phong Quan, vẫn không phát hiện bóng dáng Vân Trân. Bọn họ theo Thanh Phong Quan đến hướng bọn bắt cóc trở về chỗ cũ, trước sau đều không thấy Vân Trân đâu.
“Điện hạ, đã áp giải thủ lĩnh bọn bắt cóc tới.”
Lúc này, cấp dưới mang tên thủ lĩnh tới.
Triệu Húc ngẩng đầu nhìn bọn chúng: “Người, rốt cuộc ở đâu?”
“Đại nhân, thảo dân nói rồi, thật sự không biết tung tích của vị tiểu thư kia! Khi thảo dân đuổi tới đã không thấy nàng ấy.” Thủ lĩnh bọn bắt cóc nói.
Triệu Húc nhìn chằm chằm gã một lát, thấy gã không giống nói dối, liền dời mắt đi.
Không tới Thượng Thanh biệt trang, không tới Thanh Phong Quan, cũng không tới thôn gần đây... Vậy nàng có thể đi đâu?
Là nửa đường đã tìm được nơi trốn, hay là...
Đã gặp sự cố gì?
Nghĩ đến đây, Triệu Húc đột nhiên nhăn mày.
Hiện giờ, hắn đã không có cách nào tự hỏi người xuất hiện trước mặt rốt cuộc là Trân Nhi của hắn hay là Cửu tiểu thư Thịnh gia ở Lẫm Châu.
Hắn chỉ biết, hắn nhất định phải tìm được nàng!
Cho dù là thế thân, hắn cũng phải tìm được nàng!
“Chia nhau ra tìm xung quanh, cẩn thận tìm xem.” Triệu Húc hạ lệnh.
“Vâng.” Cấp dưới lĩnh mệnh.
...
Thời gian chậm rãi trôi qua, nhưng vẫn không thấy bóng dáng Vân Trân.
Mắt thấy trời dần sáng.
Triệu Húc cũng đã tìm một đêm.
Cấp dưới vốn định khuyên hắn về nghỉ ngơi, nhưng còn chưa kịp nói, đã bị Triệu Húc chắn trở về.
Hắn sẽ không từ bỏ.
Ở sông Lưu Tô, hắn từ bỏ, cho nên chỉ tìm được một thi thể; ở sa mạc, hắn từ bỏ, cho nên ngay cả thi thể cũng không tìm thấy.
Hiện giờ, hắn sẽ không bao giờ từ bỏ.
Dù người đó là Trân Nhi cũng được, là Cửu tiểu thư Thịnh gia cũng thế, hắn bắt buộc phải tìm được nàng!
...
“Ưm.”
Vân Trân hao hết chút sức lực cuối cùng, rốt cuộc cũng bò lên sườn dốc.
Nàng thở hổn hển, ngã trên mặt đất, cũng bất chấp chật vật trên người, bọn bắt cóc liệu có xuất hiện hay không... Lúc này, nàng chỉ muốn nghỉ ngơi một chút.
Nghỉ ngơi một chút, mới có sức hồi kinh.
Đốc đốc đốc...
Đúng lúc này, nàng nghe có tiếng vó ngựa tới đây.
Vân Trân cố hết sức ngẩng đầu, nhìn thấy Triệu Húc ngồi trên lưng ngựa.