Cái tên Vương Quân Ngọc đã đi qua.
“Nhung Trạm.” Người trên giường nói, “Hiện tại ta tên Nhung Trạm, đứa con thứ bảy của Nhung Vương.”
“Nhung Trạm điện hạ, cáo từ.” Vân Trân gật đầu, di chuyển xe lăn rời đi.
...
Vương Quân Ngọc hôm nay, không, phải nói là Nhung Trạm.
Hôm nay Nhung Trạm nói với nàng nhiều như vậy có lẽ là muốn mượn một người biết thân phận của hắn tạm biệt quá khứ. Hắn phó thác người Vương gia cho nàng, bởi vì hắn biết tình cảm nàng dành cho Vương gia, nếu Vương gia xảy ra chuyện, nàng tuyệt đối sẽ không bàng quan như vậy.
Một khi người Vương gia đã có người chiếu cố, hắn có thể yên tâm từ bỏ quá khứ.
Từ nay về sau, trên thế gian không còn Vương Quân Ngọc, người sống chỉ có Nhung Trạm!
...
Thời điểm Vân Trân về phòng, Miến Đà Loa còn chưa trở về.
Nói chuyện với Nhung Trạm khá lâu, nàng hơi mệt, lên giường nghỉ ngơi.
Chờ nàng tỉnh lại, sắc trời bên ngoài đã tối.
Nhưng nàng phát hiện Miến Đà Loa còn chưa về.
Vân Trân không khỏi lo lắng.
Dù sao nơi này đang là địa bàn của người Nhung.
Nhưng nàng lại không thể hỏi thăm thủ vệ bên ngoài, mà Hữu hộ pháp cũng lúc ẩn lúc hiện.
Vân Trân chờ trong phòng tới nửa đêm, rốt cuộc cũng chờ được Miến Đà Loa. Sau đó, Miến Đà Loa nói cho nàng một việc.
...
Tử Thị đã tìm được Chiến Sơn Hà.
Nàng không nhịn được mà bật khóc.
Bởi vì Chiến Sơn Hà trước mặt thoạt nhìn giống như đã biến thành người khác.
Nhưng nàng biết đó là Chiến Sơn Hà, Chiến Sơn Hà mà nàng quen biết.
Nàng đi tới sờ mặt gã, mặt gã rất nóng, gã đang sốt.
Đúng vậy, sao có thể không sốt?
Giữa vách núi, xung quanh không có nơi có thể chắn gió, mà trời lúc này còn đổ tuyết. Hơn nữa Chiến Sơn Hà có vẻ không ổn lắm, gã bị thương, bị thương rất nghiêm trọng, chẳng qua nhất thời Tử Thị vẫn chưa biết gã bị thương ở đâu.
Chuyện hiện tại nàng phải làm chính là đưa Chiến Sơn Hà tới nơi không có gió tuyết.
Nếu tiếp tục để gã ở đây, gã sẽ chết.
Tử Thị biết một nơi, cách đây không xa. Là một căn nhà gỗ nhỏ, hẳn là chỗ dừng chân của thợ săn, chỉ là theo chiến tranh bùng nổ, ngay cả thợ săn trong núi của chạy nạn, để lại căn nhà nhỏ đó.
Mấy ngày nay, thời điểm tìm kiếm Chiến Sơn Hà, Tử Thị đều ở tạm nơi đó.
Hiện tại nàng muốn đưa Chiến Sơn Hà đi tránh gió tuyết.
Nhưng căn nhà gỗ kia không quá gần nơi này, cho dù một mình Tử Thị đi cũng cần nửa canh giờ, hiện tại thêm Chiến Sơn Hà đang sốt, hôn mê bất tỉnh, vậy càng khó khăn.
Nhưng Tử Thị không hề cảm thấy khổ, ngược lại còn rất cao hứng.
Bởi vì cuối cùng nàng cũng tìm được gã.
Nếu đã tìm được, nàng sẽ nghĩ mọi cách cứu sống gã.
Nên làm sao đây?
Cuối cùng, nàng không màng gió tuyết, đi nhặt củi lửa.
Nàng muốn xếp thành cái xe có thể chở Chiến Sơn Hà.
Như vậy nàng có thể kéo gã tới căn nhà gỗ.
Nhưng tuyết quá dày, nàng căn bản không tìm thấy.
May mà nàng tìm được một con dao đốn củi trong nhà gỗ, lúc ra ngoài tìm Chiến Sơn Hà, nàng luôn mang theo để phòng thân, hiện tại, con dao đó đã có tác dụng.
Nàng mất khoảng một canh giờ chặt mấy cành cây nhỏ, xé làn váy, quấn thành cái xe kéo đơn giản, sau đó nàng kéo về chỗ Chiến Sơn Hà.