Cung Nữ Thượng Vị Ký: Nhất Phẩm Hoàng Quý Phi

Chương 204: Chương 204: Tìm tới




Thời gian còn sớm.

Ba ngày Vân Trân tới chợ phía Tây.

Hôm nay là trừ tịch, người đến người đi trên đường vô cùng náo nhiệt.

Xiếc ảo thuật ở chợ phía Tây rất nhiều, Vân Trân xem đến hoa cả mắt.

Thời điểm nàng xem, Ngụy Thư Tĩnh trước sau ở bên canh nàng, ở nơi không xa không gần mà che chở.

Mà Quả Nhi luôn thích náo nhiệt lại không có hứng thú, luôn thất thần.

Mãi đến lúc sau bọn họ đi ngang một sạp hàng rong bán hạt dẻ, Vân Trân mua bao hạt dẻ rang đường, ngửi thấy mùi thơm, Quả Nhi mới từ “bí mật động trời” kia hoàn hồn, nhập tâm vào cuộc du ngoạn.

Rất nhanh đã sắp đến giữa trưa, Ngụy Thư Tĩnh dẫn các nàng tới tửu lâu.

Biết hôm nay người trên đường sẽ tương đối nhiều, Ngụy Thư Tĩnh sớm đã đặt vị trí tốt ở đây. Bọn họ vừa vào, tiểu nhị trực tiếp dẫn họ lên lầu hai, ở chỗ ngay cửa sổ ngồi xuống.

“Oa! Ngụy đại ca thật là chu đáo, thế mà đã đặt trước mọi thứ!” Sau khi ngồi xuống, Quả Nhi hưng phấn quay đầu, nhìn tới nhìn lui.

Từ xưa đến nay Ngụy Thư Tĩnh đã luôn nói ít làm nhiều, thời điểm Quả Nhi nói chuyện, y đã rót trà đưa cho các nàng.

“Đa tạ.” Vân Trân nhận lấy.

Chờ đồ ăn dọn lên, Ngụy Thư Tĩnh lại nói lát nữa sẽ có đội múa sư tử đi qua dưới lầu, nghe nói là Liễu gia mời, mỗi năm ăn Tết, Liễu gia đều sẽ mời một đội múa sư tử đi một vòng trong thành, tạo bầu không khí náo nhiệt cho mọi người.

“Liễu gia? Đó chẳng phải là nhà mẹ đẻ của Liễu phi nương nương sao?” Quả Nhi hỏi.

Vân Trân cũng nhìn Ngụy Thư Tĩnh.

“Đúng vậy. Thanh danh của Liễu gia ở kinh thành luôn rất tốt.” Ngụy thư tĩnh nhìn ra ngoài cửa sổ nói.

Vương thị, Liễu thị, hai đại thế gia quyền quý trong kinh thành.

Trước mặt đương kim Thánh Thượng, Vương thị có Hoài An Hầu rất được tín nhiệm, lại có thừa tướng khuynh triều dã vương, còn có tiểu thư gả vào Ninh Vương phủ làm vương phi.

Mà Liễu gia, ngoại trừ danh xưng “Hậu tộc”, còn là nhà võ tướng.

Ca ca của đương kim Hoàng Hậu nương nương, cháu trai của Thái Hậu chính là Trấn Bắc Hầu, nhất phẩm đại tướng quân, nhiều năm qua trấn thủ Bắc vương, vì Vân Hán lập rất nhiều công lao hạn mã.

Mà con cháu Liễu gia, phần lớn cũng ở quân đội.

Ví dụ như trưởng tử của Trấn Bắc Hầu, hiện đã là nhị phẩm Phiêu Kị tướng quân.

Dân gian có câu, người từ Trấn Bắc Hầu phủ đi ra đều biết ra trận giết địch.

Vương thị làm việc xưa nay ương ngạnh xảo quyệt, mới nuôi ra nhi tử như Vương Tử Anh. Cho nên ngày thường, bá tánh trong kinh thành đều vòng qua cổng lớn của Vương thị mà đi.

Ngược lại, Liễu thị lập không ít công lao cho Vân Hán Quốc lại rất được lòng dân.

Cũng bởi vậy, hai nhà Vương - Liễu xưa nay không hợp.

Chính vì lý do đó, đội múa sư tử vừa tới đây liền gặp đám người tới tìm phiền phức.

“Trân Nhi, ngươi mau xem! Kẻ đứng đằng trước con không phải Vương thiếu gia ngày đó chúng ta gặp ở cổng thành sao?” Đúng lúc này, Quả Nhi kéo tay Vân Trân, chỉ xuống dưới lầu.

Vân Trân nhìn qua, phát hiện quả nhiên là Vương Tử Anh.

Nàng ngẩng đầu, cùng Ngụy Thư Tĩnh trao đổi ánh mắt, sau đó đứng dậy, đi đến bên cửa sổ nhìn xuống.

Hiện tại, Vương Tử Anh đã sai người chặn hết đường.

Người dạo phố, bày quán xung quanh vừa thấy ôn thần liền sợ hãi nấp đi.

“Vương Tử Anh, ngài muốn làm gì?”

Trong đội vũ sư, người đi trước gỡ đầu sư tử xuống, hét lớn với người đối diện.

Vương Tử Anh nghe xong, kiêu ngạo xoa em cười to: “Ngươi là cái thá gì? Liễu Minh Cẩn đâu? Kêu Liễu Minh Cẩn ra đây cho ta!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.