Cuối cùng, sự cố vẫn xảy ra.
Cho dù triều đình đã có chuẩn bị, nhưng không ai ngờ tộc Cổ Tát đã an bài người trốn dưới nước đi theo thuyền, mượn thân thuyền di chuyển tạo điểm mù, tránh được tai mắt của triều đình.
Chờ tới nơi đàm phán, những kẻ ẩn nấp trong nước dùng năng lực bế khí lặn xuống, ở dưới nước vòng qua thuyền của Triệu Húc, tiến hành tấn công hai phía.
Ngay khi Lý Hổ khắc phục được nỗi sợ, giao túi tiền cho Triệu Húc, Triệu Húc vừa lấy nhẫn ban chỉ kia ra, còn chưa kịp khiếp sợ, tộc Cổ Tát đã phát động tấn công.
Cho dù người bên cạnh liều chết Triệu Húc, nhưng hắn vẫn trúng một mũi tên loạn bay qua, rơi xuống nước.
Sau khi Triệu Húc rơi xuống nước, người trên thuyền lập tức nhảy xuống.
Nhưng nước sông Xích Thủy chạy xiết.
Trừ khi giống người của tộc Cổ Tát đã có chuẩn bị, bơi lội rất giỏi, nếu không rất khó bơi ra khỏi sông, huống chi là một người nhảy xuống mặt nước sương mù mênh mang?
Thời điểm tin tức Triệu Húc mất tích truyền về, trong quân hỗn loạn.
Cũng may trước khi đi, Triệu Húc đã tính tới mọi khả năng, an bài người bên dưới. Bởi vậy, mọi người chỉ loạn một chút. Rất nhanh, chúng tướng sĩ đã lấy lại bình tĩnh, tiến hành kế hoạch đã định trước đó.
Đồng thời, dù là triều đình hay tộc Cổ Tát bên kia đều phái một đội nhân mã tìm kiếm Triệu Húc dọc sông Xích Thủy.
Ngay lúc đó Vân Trân mới biết được tin Triệu Húc rơi xuống nước.
Tin tức này với nàng mà nói chẳng khác nào như trời sập xuống.
Sắc mặt nàng trắng bệch, cả người lảo đảo, phải giữ lấy cây cột bên cạnh mới có thể đứng vững.
“Vậy hiện giờ bệ hạ sao rồi...” Vân Trân hỏi binh lính đứng trước mặt.
Binh lính kia là cấp dưới của Lý Hổ.
Sau khi Triệu Húc rơi xuống nước, Lý Hổ liền bị phái đến đội nhân mã tìm kiếm. Trước khi đi, nghĩ tới giao phó của Vân Trân, hắn ma xui quỷ khiến sai một tiểu binh bên cạnh mang tin tức trên thuyền tới nói với Vân Trân.
“Bệ hạ không rõ tung tích.” Tiểu binh nói, “Hiện tại, bách phu trưởng đã dẫn người tìm kiếm ven sông. Bệ hạ là thiên tử, có trời phù hộ, nhất định sẽ bình an không có việc gì.”
Tuy tiểu binh nói vậy, nhưng bản thân gã cũng không nghĩ thế.
Bởi vì câu “thiên tử có trời phù hộ” chẳng qua dùng để tự an ủi mình. Tiểu binh hiểu, các tướng sĩ khác trong quân cũng hiểu, Vân Trân càng hiểu.
Thời điểm Triệu Húc rơi xuống nước, trên đùi đã trúng tên, di chuyển trong nước khẳng định sẽ chịu lực cản rất lớn. Hơn nữa nơi đó xa bờ, nước sông Xích Thủy chảy xiết, muốn bình an lên bờ là chuyện khó khăn cỡ nào.
Cho dù lên được bờ, nhưng người của tộc Cổ Tát cũng đang tìm kiếm tung tích của Triệu Húc.
Như vậy, tỷ lệ triều đình tìm được người lại thấp một nửa.
Cứ thế, cuối cùng tỷ lệ Triệu Húc còn sống cũng hạ đến trị số rất thấp.
“Thịnh đại phu, nếu không còn việc gì khác, ta cáo từ trước. Ta lát nữa phải theo tướng quân của chúng ta rời khỏi đây, chuẩn bị tác chiến.” Tiểu binh nói.
Vân Trân gật đầu.
Tiểu binh rời đi.