“Nương nương, nương nương.” Đúng lúc này, Nhạn Bắc hoang mang từ bên ngoài chạy vào.
“Vội vã hấp tấp, còn ra thể thống gì?” Bà tử quát lớn.
“Đã xảy ra chuyện gì?” Liễu Trản Anh hỏi.
Tốt xấu gì cũng xuất thân Liễu gia, nếu chỉ là chuyện bình thường, không thể khiến Nhạn Bắc hoảng loạn như thế.
Nhạn Bắc đi đến trước mặt Liễu Trản Anh, hít sâu một hơi, nói: “Nương nương, việc lớn không ổn rồi. Bên kia mới truyền tin tới, nói là điều tra thuốc ở Tê Thư Trai, phát hiện thuốc dưỡng thai.”
“Cái gì?” Liễu Trản Anh giật mình, cái ly trong tay rơi xuống đất. “Ngươi nói cái gì?” Liễu Trản Anh bắt lấy cổ áo Nhạn Bắc, trừng mắt.
Nhạn Bắc nơm nớp lo sợ lặp lại một lần.
“Đúng là tiện nhân! Cũng dám câu dẫn vương gia! Đúng là không biết tốt xấu...” Bà tử đứng cạnh mắng.
Sắc mặt Liễu Trản Anh âm trầm đến dọa người.
Thì ra trước đây Triệu Húc vì sự an toàn của mẫu tử Vân Trân, không dám công khai chuyện nàng có thai, chuyện bốc thuốc nấu thuốc ngày thường cũng giao cho tâm phúc đi làm, sợ tiết lộ ra ngoài.
Nhưng gần đây, hắn biết Vân Trân trúng Từ Bi Độ, sống không còn được bao lâu, tâm trạng khó mà bình tĩnh, phái người bên cạnh ra ngoài tìm đại phu chữa bệnh.
Nhân thủ ở Tê Thư Trai ít đi, phòng bị cũng lơi lỏng theo.
Bởi vậy, người Liễu Trản Anh phái đi mới tìm được lỗ hỗ, tra được thuốc Vân Trân uống.
“Nương nương, vậy phải làm sao đây? Tuyệt đối không thể để hồ ly tinh của Tê Thư Trai sinh hài tử cho vương gia! Nếu sinh hài tử, vậy tiểu công tử của chúng ta...” Bà tử lo lắng.
Nhạn Bắc cũng nhìn Liễu Trản Anh.
Chuyện này vô cùng nghiêm trọng.
Trong mắt Nhạn Bắc, chưa có hài tử, trái tim của vương gia đã bị người đó cướp đi, nếu sau này lại sinh cho vương gia một đứa con, vậy vương phi nhà nàng phải làm sao đây? Tiểu công tử mới chào đời phải làm sao đây?
Từ khi tiểu công tử chào đời, vương gia dường như không mặn không nhạt với tiểu công tử.
Lúc chào đời còn tổ chức yến hội, nhưng làm nha hoàn thân cận của Liễu Trản Anh, Nhạn Bắc lại biết chuyện những người khác không biết.
Đó chính là từ khi công tử chào đời đến bây giờ, vương gia căn bản chưa từng bế tiểu công tử một lần.
Ban thưởng thì có, nhưng không hề thân thiết.
Tất cả Nhạn Bắc đều thấy, đương nhiên lo lắng cho vương phi và tiểu công tử nhà mình.
Sắc mặt Liễu Trản Anh âm trầm, hai mắt đỏ bừng, bên trong tràn ngập điên cuồng, vặn vẹo cùng ghen ghét.
Nàng không ngờ mình hao tâm tổn sức, dùng hết thủ đoạn, vất vả lắm mới đi đến ngày hôm nay, có được tất cả, lại bị nữ nhân kia dễ dàng phá hủy như vậy!
Sớm biết thế, khi đó dù nữ nhân kia nói gì, cũng phải diệt trừ nàng ấy!
Không!
Bây giờ vẫn chưa muộn!
Chỉ cần nghiệt chủng trong bụng nàng còn chưa chào đời, tất cả đều chưa muộn!
Bởi vì người kia căn bản không đợi được đến ngày đó!
Nhạn Bắc vô ý nhìn thấy ánh mắt lạnh băng cùng âm ngoan của Liễu Trản Anh, sợ tới rét run.
...
Thời điểm Ám Ngũ mang tin tức về, vừa lúc Triệu Húc không ở Túc Vương phủ.
Nửa canh giờ trước, Triệu Húc nhận được tin, nói rằng gần thành trấn có một vị thần y, nghe nói y thuật rất lợi hại. Triệu Húc nghe xong, nói với Vân Trân một tiếng, liền vội vàng dẫn người rời khỏi thành Quán Châu.