Thời điểm Vân Trân tỉnh lại đã là sáng hôm sau.
Nàng mở to hai mắt, phát hiện bản thân đang nằm ở căn phòng xa lạ, cách bài trí nơi này khá đơn giản mộc mạc.
Đầu nàng vẫn còn hơi đau, có lẽ do tối qua ở mật thất hít không ít khí độc.
Chỉ là, sao nàng lại ở đây? Nàng mơ hồ nhớ trước khi hôn mê hình như đã thấy...
Kẽo kẹt.
Đúng lúc này, Ngụy Thư Tĩnh và Quả Nhi từ bên ngoài đi vào.
Thấy nàng đã tỉnh, Ngụy Thư Tĩnh vui vẻ, bước nhanh tới, muốn ôm nàng. Nhưng thời điểm y đến bên mép giường lại dừng bước, khắc chế chính mình.
“Trân Nhi, ngươi tỉnh rồi? Trời ạ, thật sự tốt quá!” Quả Nhi vui sướng chạy tới bắt lấy tay nàng, cao hứng nói, “Ngươi biết không, ngươi hôn mê một đêm rồi đấy...”
Vân Trân ngây ra, từ Ngụy Thư Tĩnh và Quả Nhi mới biết được tiền căn hậu quả mọi chuyện.
Thì ra trước đó, trên đường Ngụy Thư Tĩnh hộ tống Triệu Húc lên núi Xích Phong, ở bên đường nghe thôn dân bàn tán tộc Cổ Tát có bạo loạn. Bọn họ tới chân núi Xích Phong, lại gặp mấy người Cổ Tát, từ chỗ bọn họ biết được chuyện Cổ Tát Cưu “bắt cóc” Cổ Tát Vương, đang bị mấy huynh đệ Cổ Tát Hổ đuổi bắt.
Triệu Húc phát hiện nơi cuối cùng Cổ Tát Cưu phát hiện vừa lúc là sau núi sơn trang. Nhớ tới hai lần có duyên gặp gã, lo lắng đối phương rơi vào bước đường cùng sẽ tìm đến sơn trang, để ngừa vạn nhất, hắn lấy thân phận con trai của Ninh Vương bảo huyện nha địa phương phái người tới bảo vệ Thanh Lương sơn trang.
“... May mà Ngụy thiếu hiệp cùng thiếu gia kịp thời đuổi tới, nói đúng ra, tối hôm qua chúng ta đều sợ chết khiếp.” Thời điểm nói, Quả Nhi vẫn còn sợ hãi, “Có điều, Trân Nhi à, ta sau này mới biết được ngươi ở lại là thay chúng ta cản người Cổ Tát. May mà Ngụy thiếu hiệp cứu Trân Nhi ra, bằng không ta sẽ tự trách đến chết...”
“Là Ngụy đại ca cứu muội?” Vân Trân hơi kinh ngạc, nhìn Ngụy Thư Tĩnh.
Ngụy Thư Tĩnh gật đầu: “Có điều, cũng coi như là tự muội cứu muội. Lúc ta tới, phát hiện muội ngất xỉu dưới gốc cây, liền đưa muội ra.”
Thời điểm Ngụy Thư Tĩnh phát hiện ra nàng, nàng đang nằm dưới gốc cây? Sao so với trí nhớ của nàng lại không giống?
Vân Trân nghi hoặc.
Chẳng qua, nàng không thể hiện ra ngoài.
Có lẽ cái người nàng nhìn thấy trước lúc hôn mê, cận kề cái chết chỉ là ảo giác.
Vân Trân lắc đầu, nhanh chóng gạt bỏ vấn đề này ra khỏi đầu.
Kế tiếp, Vân Trân lại từ Ngụy Thư Tĩnh mà biết được, Cổ Tát Hổ bị bắt, Cổ Tát Cưu vừa xử lý người của Cổ Tát Hổ, đồng thời mượn Tô trắc phi ít người, quay về tộc Cổ Tát.
Hẳn là gã muốn đi đoạt lại những thứ thuộc về gã.
Dù thành hay bại, đây chắc chắn sẽ là một trận chiến thảm thiết.
...
Trước cơm trưa, Vân Trân đi gặp Tô trắc phi một lần.
Lửa lớn tối qua khiến sơn trang tổn thất nặng nề, hiện tại, bọn họ phải ở tạm nhà thôn dân.
Vân Trân ở trong nhà thôn trưởng gặp được Tô trắc phi. Chuyện trước đó nàng xem như “bị bỏ rơi” như chưa từng xảy ra, bọn họ ai cũng không nhắc lại. Sau khi gặp mặt, Tô trắc phi dặn dò vài câu, lại bảo nàng hỗ trợ Bích Diên an bài người từ nha phủ tới.
Vân Trân không có câu oán hận, ngoan ngoãn nhận lệnh.
Nàng mới từ trong viện đi ra, liền gặp Triệu Húc.