“Không có nhưng.” Vân Trân lắc đầu, ánh mắt kiên định.
Triệu Húc bị nàng nhìn chăm chú, biết nàng đã hạ quyết tâm, không ai có thể thay đổi, dù là hắn.
“Vậy nàng phải hứa với ta, chú ý an toàn.” Triệu Húc nắm tay nàng, nói.
“Được.” Vân Trân mỉm cười.
Khi còn sống, nàng đều sẽ ở bên cạnh hắn, đều sẽ chiếu cố chính mình.
Nói đến cùng, nàng vẫn tham lam.
Tham lam tình yêu của hắn, tham lam dục niệm trong lòng.
Biết rõ không còn sống lâu thì không nên trêu chọc hắn, không nên cho hắn hi vọng, cho hắn hứa hẹn... Nhưng, nàng không làm được.
Không thể từ chối tình yêu của hắn, cũng không đành lòng nhìn hắn đau khổ.
Chờ ôn dịch đi qua, nàng sẽ dần học cách duy trì quan hệ với hắn, có như vậy, khi nàng thật sự ra đi, hắn mới không khổ sở như vậy.
Mà hiện tại, cứ để nàng lại tùy hứng một lần, chỉ lần này thôi.
...
“Điện hạ.” Đúng lúc này, ngoài cửa truyền tới tiếng của thị vệ, “Vương thái y có chuyện quan trọng muốn bẩm báo với ngài.”
Vân Trân đẩy hắn ra: “Đi đi.”
Triệu Húc không buông tay, ngược lại nắm chặt tay nàng: “Đi cùng ta.”
“Nhưng...”
“Không có nhưng.” Triệu Húc lắc đầu, “Từ giờ cho đến khi rời khỏi trại bệnh dịch, nàng đều phải đi theo bên cạnh ta. Hơn nữa, y thuật của nàng không hề thua kém Vương thái y. Ông ta tới đây hẳn cũng vì chuyện ôn dịch, cho nên nàng đi cùng ta cũng không ảnh hưởng gì.”
“Vậy... Thôi được.” Vân Trân gật đầu.
...
Triệu Húc đoán đúng, Vương thái y quả thật tới bẩm báo với hắn chuyện có liên quan tới ôn dịch.
Thấy Vân Trân ở đây, Vương thái y hơi kinh ngạc, nhưng rất nhanh đã bình tĩnh lại.
“Lão thân mới nghe thị vệ ở bên ngoài về nói, cách phía Đông kinh thành hai mươi dặm có một thôn nhỏ. Nghe nói trong thôn đó từng có người cảm nhiễm ôn dịch, có điều sau đó hình như đã khỏe lại.” Vương thái y nói.
Chuyện Vương thái y nói, Triệu Húc cũng biết.
Thôn kia nằm ở vị trí hẻo lánh.
Nhưng những thôn xung quanh đó đều bị ôn dịch hoành hành, người dân đa phần đều đã bị nhiễm bệnh. Trước đó không lâu, triều đình đã liệt vào vùng cấm.
Có đại thần đề nghị thiêu hủy mấy thôn kia, miễn cho tình hình dịch bệnh lan rộng ra ngoài.
Bởi vì những thôn đó quá gần kinh thành, hoàng đế cũng có dự định như vậy. Nhưng là hoàng tử phụ trách ôn dịch lần này, Triệu Húc một mực không đồng ý.
Nhưng hắn biết, nếu ôn dịch còn không khống chế được, chuyện thiêu hủy thôn sẽ không tránh khỏi.
Bởi vậy, chuyện này tuy rằng bọn họ đã biết từ sáng sớm, nhưng khu vực kia đã là vùng cấm, không thể tùy tiện ra vào.
Hơn nữa, đây chỉ là lời đồn truyền miệng của bá tánh, rốt cuộc có thật hay không, không ai chắc chắn.
Vì lời đồn như vậy, phái người vào vùng cấm kia, thật sự quá mạo hiểm.
Hiện giờ, chuyện này lần nữa bị Vương thái y nhắc tới.
“Điện hạ, lão thần cũng biết chuyện này rất mạo hiểm.” Vương thái y nói, “Nhưng trước mắt đã không còn cách nào khác. Thuốc của chúng ta căn bản không có tác dụng. Những người bị nhốt ở hậu viện, mỗi ngày đều có người chết. Cái thôn kia là cơ hội cuối cùng của chúng ta. Xin điện hạ đồng ý! Lão thần tình nguyện dẫn người ra ngoài tìm kiếm thôn kia!”