Chớp mắt, đường lui của họ đã bị sơn tặc chặn lại.
Phía trước là đạo tặc, con đường phía sau bị tảng đá chắn, hai bên trái phải là vách đá. Bọn họ giống như bầy cá chui vào lưới, không có cách nào nhúc nhích, muốn thoát khỏi, chỉ có thể xông về phía đạo tặc.
“Giữ hàng hóa lại, giết tất cả người sống!” Đầu lĩnh đạo tặc hạ lệnh, đạo tặc cưỡi ngựa liền giơ đại đao xông lên.
“Bảo vệ hàng hóa! Bảo vệ hàng hóa!” Trong hỗn loạn Hoàng Phủ Ngạo Tuyết hét lớn.
Đám tiểu nhị của cửa hàng Hoàng Phủ lập tức vây quanh hàng hóa, có người xông lên, chém giết. Hoàng Phủ Ngạo Tuyết đỡ Hoàng Phủ lão gia đứng trước xe ngựa, xung quanh là tiểu nhị đội ngũ. Còn Tam gia đứng cách đó không xa, chỉ huy người chém giết đạo tặc.
Xe ngựa của Vân Trân vốn ở sau đội ngũ, đá lăn xuống, đội ngũ lui về sau, bọn họ liền biến thành phía trước. Hiện tại, bị đạo tặc tấn công, bọn họ đứng mũi chịu sào, thành đối tượng bị đạo tặc chú ý. Chẳng qua, trước xe ngựa của họ đã có Lệ Vô Ngân bảo vệ.
Lệ Vô Ngân võ công cao cường, chỉ cần là kẻ xông tới, không ai không bị hắn đánh chết.
Đám đạo tặc phát hiện Lệ Vô Ngân là nhân vật rất khó giải quyết, lại thấy xe ngựa của họ không có người của cửa hàng Hoàng Phủ hỗ trợ, liền lướt qua họ, xông thẳng về phía đội ngũ.
Vân Trân ngồi bên trong nhìn tình cảnh bên ngoài.
Độc Thủ Y Tiên lấy bầu rượu bên hông ra, tùy ý uống.
Trong cửa hàng Hoàng Phủ quả thật có mấy tiểu nhị võ công không tệ, nhưng đạo tặc thế tới rào rạt, người lại đông, rất nhanh phía cửa hàng Hoàng Phủ đã bắt đầu không chống cự được.
“Tuyết Nhi, đi mau!” Mắt thấy cục diện đối với cửa hàng ngày càng bất lợi, Hoàng Phủ lão gia quyết đoán đưa cho Hoàng Phủ Ngạo Tuyết một cái hộp, bảo tiểu nhị phía trước yểm hộ Hoàng Phủ Ngạo Tuyết rời đi.
“Cha!” Hoàng Phủ Ngạo Tuyết cầm hộp, khiếp sợ nhìn Hoàng Phủ lão gia.
“Đi mau! Vụ làm ăn cửa hàng Hoàng Phủ chúng ta đã nhận của người khác, nhất định phải hoàn thành! Đây là vấn đề danh dự! Con cầm cái hộp tới vương đình, nhất định phải tự tay giao cho Ngụy công tử!” Hoàng Phủ lão gia cầm tay Hoàng Phủ Ngạo Tuyết, nói.
Hết câu, ông lại gọi người bên cạnh dắt ngựa tới cho Hoàng Phủ Ngạo Tuyết, chuẩn bị để tiểu nhị đội ngũ yểm hộ nàng rời đi.
Hoàng Phủ Ngạo Tuyết biết rời đi lần này, chỉ sợ cha con khó gặp lại, nhưng nàng cũng hiểu đồ vật quan trọng thế nào.
“Cha...” Nàng còn muốn nói gì đó, phía đạo tặc đã đột phá phòng tuyết.
“Ngạo Tuyết, nghe lời cha con đi!” Lúc này, Tam gia cầm kiếm tới, nói với Hoàng Phủ lão gia, “Mau lên ngựa, ta yểm hộ con đi.”
“Cha, bảo trọng!” Nói rồi, Hoàng Phủ Ngạo Tuyết gật đầu với Tam gia, nhanh chóng đến trước ngựa, xoay người leo lên.
Cách đó không xa, Vân Trân nghi hoặc nhíu mày.
“Khụ khụ...” Nàng ho mấy tiếng, hỏi Lệ Vô Ngân, “Ta hình như vừa nghe thấy bọn họ nhắc đến vương đình... Là vương đình ở mười tám bộ lạc sao?”
Mười tám bộ lạc phương Bắc do bộ lạc Sư Thứu dẫn đầu.
Nơi đại vương bộ lạc Sư Thứu ở được gọi là vương đình.
Lệ Vô Ngân nghe vậy, hơi híp mắt.
Hắn gật đầu: “'Vương đình', còn có 'Ngụy công tử'.”