Giang Nam xưa nay là nơi địa linh nhân kiệt. So với kinh thành, so với Nam Hoang, nơi này có thêm vài phần nhu mỹ nữ tính cùng một hương vị khó nói nên lời.
Đoàn người Vân Trân đi đường hơn một tháng.
Tháng mười một, bọn họ cuối cùng cũng tới địa giới của Giang Nam.
Sau khi vào Giang Nam, sớm đã người của cửa hàng Tô gia ở đó mở tiệc nghênh đón bọn họ.
Ở khách điếm chỉnh đốn lại, bọn họ liền tiếp tục lên đường.
Đi mấy ngày, cuối cùng cũng tới Tô gia.
Bởi vì Triệu Húc có thân phận đặc biệt, cho nên người còn chưa tới, phụ thân của Tô Thanh Loan - Tô Chiếu đã dẫn người của Tô phủ đợi ở cổng.
Chờ xe ngựa tới cửa Tô gia, mọi người cùng nghênh đón.
“Húc Nhi gặp qua cữu cữu.”
Triệu Húc xuống xe ngựa, liền nhìn nam nhân trung niên trông có vẻ phúc hậu đứng phía trước. Tô trắc phi từng kể đây chính là ca ca của bà ta. Vì thế vừa thấy người này, lại nhìn cách ăn mặc, hắn liền đoán được đây là nam chủ nhân của Tô gia, cữu cữu của hắn Tô Chiếu.
Tô Chiếu thấy hắn lên tiếng trước, vội xua tay: “Tứ thiếu gia đừng khách khí như vậy, thật sự làm thảo dân tổn thọ.”
“Lần này Húc nhi tới, bề ngoài là thay Ninh Vương phủ mừng thọ ngoại công, thực chất là dùng thân phận người nhà tới. Cho nên, cữu cữu không cần khiêm nhường.” Triệu Húc đáp.
“Ha ha ha... Không hổ là hài tử của Uyển Khanh, đúng là không giống.” Tô Chiếu vuốt cái bụng tròn vo, cười lớn.
Bên này, Tô Thanh Loan cũng được nha hoàn dìu xuống xe ngựa, nhìn thấy Tô Chiếu, liền đi tới hành lễ.
“Nữ nhi thỉnh an cha. Cha mọi thứ đều mạnh khỏe chứ?”
“Mạnh khỏe, mạnh khỏe.” Tô Chiếu vỗ tay Tô Thanh Loan, cười tới nheo mắt, “Lần này con cùng biểu ca con trở về, gia gia con chắc chắn là người vui vẻ nhất.”
Tô Chiếu còn chưa biết chuyện Triệu Húc đưa Tô Thanh Loan trở về.
Tô Thanh Loan nghe xong, trên mặt lộ nét xấu hổ.
Có điều, rất nhanh liền khôi phục như thường.
Lúc này, quản gia Tô gia nhắc nhở Tô Chiếu, nên vào trong.
“A, là ta không đúng!” Tô Chiếu gõ nhẹ đầu một cái, “Nhìn mấy đứa, chỉ lo cao hứng, thế mà quên mất gia gia con còn ở bên trong. Đi thôi, Húc Nhi, cữu cữu dẫn con đi gặp ngoại công của con.”
“Làm phiền cữu cữu dẫn đường.” Triệu Húc nói.
Trước khi nhấc chân, hắn làm như vô tình nhìn lướt qua phía sau, phát hiện Vân Trân đang đi theo, thở phào nhẹ nhõm.
...
Triệu Húc được Tô Chiếu dẫn vào Tô phủ.
Lần này Triệu Húc không mang theo nhiều hạ nhân hầu hạ, ngoại trừ Nguyên Bảo thì chỉ có Vân Trân và một nha hoàn khác.
Giờ phút này, Vân Trân theo sau Triệu Húc, đi song song cùng Nguyên Bảo vào bên trong.
Sau khi vào, Vân Trân không nhịn được mà cảm khái độ giàu có của Tô gia.
Trước khi tới đây, nàng luôn nghe nói Tô gia là phú hộ số một Giang Nam. Sau khi tới, nàng mới phát hiện Tô gia so với trong tưởng tượng của nàng còn giàu có hơn. Khó trách Tô trắc phi có thể lấy thân phận “nữ nhi thương nhân” gả vào Ninh Vương phủ, trở thành trắc phi của Ninh Vương.
Bên trong Tô gia, khắp nơi đều tinh xảo khó nói nên lời.
“Trời ạ, còn đẹp hơn hoàng cung.”
Tô Chiếu ở phía trước giới thiếu với Triệu Húc về Tô gia, Tô Thanh Loan ngoan ngoãn đi bên cạnh. Lúc này, Vân Trân nghe Nguyên Bảo đi với mình nhỏ giọng cảm thán.
Vân Trân nghe xong, trừng mắt nhìn hắn một cái.
Nguyên Bảo vội câm miệng, cười ngây ngô.
Dù ở thời đại nào, câu nói “Đẹp hơn hoàng cung” đều là đại bất kính.