Cung Nữ Thượng Vị Ký: Nhất Phẩm Hoàng Quý Phi

Chương 1709: Chương 1709: Tô Thái Hậu dò hỏi




“Bích Diên.” Tô Thái Hậu gọi đại cung nữ tâm phúc Bích Diên tới.

Bốn năm nay, Tô Thái Hậu cũng có thay đổi rất lớn.

Hai năm trước, Thái Hoàng Thái Hậu qua đời, Tô Thái Hậu liền trở thành nữ nhân địa vị tối cao trong cung. Hiện tại, bà ta đã không còn là Tô trắc phi của Ninh Vương phủ, cũng không còn là Đức Phi của Chiêu Đức Cung, mà là Thái Hậu ở An Bình Cung, Tô Thái Hậu, mẫu hậu của đương kim thiên tử!

Thân phận tôn quý như vậy khiến bà ta không cần làm gì cũng cẩn thận như năm đó.

Hiện tại, bà ta chẳng sợ gì.

Bà ta đã là nữ nhân cao quý nhất dưới bầu trời này.

Dần dần, phong cách làm việc cẩn thận đã không còn, thay vào đó là khí thế cùng uy nghiêm Thái Hậu nên có.

Bởi vì khi đã ngồi vào vị trí này, bà ta đã không còn phải sợ bất kỳ ai, nên là những người đó sợ bà ta, tới lấy lòng bà ta.

Tô Thái Hậu gọi xong, đại cung nữ Bích Diên nhanh chóng có mặt.

Tuổi Bích Diên cũng đã lớn. Có điều, dù sao cũng làm việc cho Tô Thái Hậu, chi phí ăn mặc đều cực tốt, hơn nữa mấy năm nay lại chăm chút bảo dưỡng, nếu tẩy sạch trang dung trên mặt, dung nhân cũng không mấy khác biệt. Nhưng hiện tại, nàng ta dù sao cũng đi theo Tô Thái Hậu, thân phận ngày càng thăng tiến, nếu còn dùng gương mặt trẻ tuổi sẽ không thể khiến người bên dưới phục tùng.

Do vậy, mấy năm nay, dù là trang dung hay y phục mặc trên người đều trở nên chín chắn hơn, thoạt nhìn cũng hơn bốn mươi tuổi. Nhưng trên thực tế, nàng ta chỉ mới ba mươi mấy.

“Thái Hậu có gì phân phó?” Bích Diên tới trước mặt Tô Thái Hậu, cung kính hỏi.

Tô Thái Hậu dựa vào giường, tay ôm lò sưởi, đôi mắt không biết nhìn về đâu.

“Lần này bệ hạ xuất chinh có gặp ai sau?” Nửa ngày sau, Tô Thái Hậu mới lên tiếng. Giọng nói tuy rằng thong thả, nhưng rất có trọng lượng.

“Hồi Thái Hậu, người và chuyện bệ hạ gặp ám vệ đều trình lên. Còn có gặp ai khác hay không, việc này nô tỳ không rõ.” Bích Diên trả lời. Nói tới đây, nàng ta ngẩng đầu, cẩn thận quan sát sắc mặt Tô Thái Hậu, sau đó nói, “Nếu Thái Hậu muốn, nô tỳ lập tức phái người đi dò hỏi.”

“Không cần.” Tô Thái Hậu giơ tay, “Ngươi không cần dò hỏi người hầu hạ bệ hạ, chỉ cần phái người tới chùa Kỳ Sơn tìm hiểu là được.

“Chùa Kỳ Sơn?” Bích Diên kinh hãi.

Ai “ở” chùa Kỳ Sơn, nàng ta biết rõ hơn bất kỳ ai.

Trước đây, người kia đi rồi, không biết vì sao bệ hạ không trực tiếp tuyên bố nàng ấy đã chết, mà nói với bên ngoài nàng ấy tới chùa Kỳ Sơn tĩnh dưỡng.

Nhưng là tâm phúc của Tô Thái Hậu, Bích Diên đương nhiên biết nào có tĩnh dưỡng gì. Ở chùa Kỳ Sơn căn bản không có ai!

Mấy năm nay, nơi đó đều bỏ trống.

Chẳng qua người đã không còn, Tô Thái Hậu cũng không định vì một người “không còn” mà tiếp tục xung đột với bệ hạ, cho nên đối với chuyện ấy luôn mở một mắt nhắm một mắt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.