Vân Trân hỏi xong, liền nhìn Triệu Húc.
Nhưng mãi tới khi Triệu Húc rời đi, nàng vẫn không chờ được đáp án.
Vân Trân sờ cằm.
Chẳng lẽ nàng hỏi vấn đề không nên hỏi sao?
...
Sau lần đó, Vân Trân gặp lại Triệu Húc, không nhắc tới chuyện ngày ấy nữa.
Cứ như vậy, xuân qua, hạ tới.
Cách đại thọ bốn mươi của Ninh Vương càng gần.
Hạ nhân trong phủ, ngay cả nha hoàn quét rác như Vân Trân cũng bắt đầu bận rộn, bận quét dọn sân vườn, bận dọn dẹp phòng cho khách đường xa tới.
Hôm nay, Vân Trân quét rác ở tiền viện.
Đang quét, liền thấy tổng quản bên cạnh Ninh Vương tự mình dẫn một người đi về phía chủ trạch của vương phủ.
Nàng nheo mắt nhìn, phát hiện người nọ thế mà là Lưu Vân Bạch.
Xong việc, nàng nghe hạ nhân khác kể, công tử của Lại Bộ Thị Lang tới đây làm khác, vương gia rất vui, nhiệt tình tiếp đãi, còn cùng dùng bữa trưa.
Chính vì vậy, công việc của phòng bếp hôm nay tăng lên gấp đôi.
“Ngay cả Thừa Tướng đại nhân tới, cơm trưa cũng không thay đổi.” Vân Trân nghe nữ đầu bếp trong phòng bếp nói thế.
Thừa Tướng, đương nhiên là chỉ ca ca của vương phi, Vương thừa tướng quyền khuynh triều dã.
Đãi ngộ của Liễu Vân Bạch thế mà tốt hơn Vương thừa tướng khi tới vương phủ?
Nếu nói, bởi vì Lưu Vân Bạch từng cứu Ninh Vương, cho nên Ninh Vương mới nhiệt tình như thế, vậy có phải quá nhiệt tình hay không? Dù sao nếu đếm kỹ, người trong kinh thành từng cứu Ninh Vương không ít, nhưng chưa từng thấy ông ấy đối đãi với ai đặc biệt như Lưu Vân Bạch.
Điều này khiến Vân Trân không khỏi hoài nghi, trong này liệu có phải còn có lý do người ngoài không nhìn thấy không?
Có điều, không đợi nàng tra ra, tin tức Triệu Ngọc Dao sẽ từ chùa miếu trở về đã truyền khắp Ninh Vương phủ.
Nói đến việc này, còn phải nhắc tới chuyện lần đó Ninh Vương bị ám sát ở chùa Kỳ Sơn.
Ninh Vương trở về không bao lâu, thì nhận được kinh văn Triệu Ngọc Dao nhờ người trong chùa đưa tới. Nghe nói, sau khi biết chuyện Ninh Vương bị ám sát, Triệu Ngọc Dao liền không buồn ăn uống, lo lắng không thôi, ngày ngày cầu nguyện trước tượng Phật, tự mình chép kinh văn, chỉ cầu Phật Tổ có thể phù hộ Ninh Vương bình an.
Ninh Vương nhìn kinh văn Triệu Ngọc Dao tự tay chép, trong lòng cảm khái vạn phận.
Mà lúc này, vương phi lại trùng hợp bị bệnh. Đại phu nói, là vì buồn bực tích tụ trong lòng quá lâu. La ma ma nhân cơ hội nói, vương phi bởi vì nhớ nhung Đại tiểu thư mới sinh bệnh.
Nghĩ đến cái tốt trước kia của Triệu Ngọc Dao, lại nghĩ tới đại thọ sắp tới của mình, dưới sự cầu xin của vương phi, Ninh Vương liền sai người tới chùa đón Triệu Ngọc Dao về.
...
Thời điểm Vân Trân biết tin, Triệu Ngọc Dao đã lên đường, tin rằng không lâu nữa sẽ nhìn thấy nàng ta trong phủ.
“Trân Nhi, Đại tiểu thư trở về, liệu có tìm ngươi gây phiền phức không?” Quả Nhi lo lắng hỏi.
Hạ nhân trong phủ đều biết, Triệu Ngọc Dao bề ngoài trông hiền lành đáng yêu, nhưng trên thực tế lại rất ghi thù. Nếu có hạ nhân nào chọc nàng ta không vui, xong việc chắc chắn sẽ gặp tao ương.
Vân Trân lắc đầu.
Tuy rằng ngày ấy là Liễu trắc phi ở bên cạnh tố giác những chuyện đó, cuối cùng người không chịu nổi tư hình mà khai ra là nha hoàn ở Ngọc Dao Cư nhưng Vân Trân tin chắc, với bản tính của Triệu Ngọc Dao, khẳng định sẽ tính những việc này lên đầu của nàng.
Dù sao, ai bảo nàng có liên quan tới Liễu Minh Cẩn?
Bên này, Vân Trân còn đang lo lắng chuyện Triệu Ngọc Dao trở về, bên kia, Tô trắc phi phái nha hoàn tới gọi.
Vân Trân ngây ra một lúc, mang theo nghi hoặc tới phòng Tô trắc phi.
“Nương nương.” Vân Trân hành lễ.
Lần này, Tô trắc phi không quanh co, trực tiếp vào thẳng vấn đề tìm nàng tới.
“Ngươi có cách nào nghiệm chứng hai người có quan hệ thân thích không? Ví dụ như, quan hệ phụ tử?” Tô trắc phi hỏi.