Có điều hiện tại, tất cả lại đều bình thường.
Có lẽ, đúng là nàng nghĩ nhiều.
“Thiếu gia, ngọc bội này...”
Rất nhanh, Vân Trân nhớ tới mục đích mình tới đây, vội lấy ngọc bội trong ống tay áo ra, muốn đưa cho Triệu Húc. Nhưng, Triệu Húc không hề có ý lấy lại.
“Thiếu gia?”
Vân Trân ngẩng đầu, khó hiểu nhìn hắn.
“Thứ này tặng cho ngươi.” Triệu Húc cự tuyệt, “Nếu đã quyết định tặng, ta không có ý định lấy về.”
“Nhưng ngọc bội này là bệ hạ ban cho thiếu gia, từ nhỏ thiếu gia đã mang bên người, phù hộ thiếu gia, nô tỳ không thể lấy...” Vân Trân mờ mịt.
“Trân Nhi.”
Đúng lúc này, Triệu Húc đột nhiên nắm lấy tay nàng, gọi tên nàng. Vân Trân mở to hai mắt, muốn rút tay về, lại phát hiện tay bị hắn nắm rất chặt, căn bản không thể thoát khỏi. Đôi mắt thâm thúy kia nhìn nàng chằm chằm, ánh sáng lập lòe bên trong khiến nàng nhất thời hoảng loạn.
Nàng luôn cảm thấy Triệu Húc của giờ phút này dường như có chỗ nào không giống ngày thường. Có hơi xa lạ, lại có hơi khiến nàng sợ hãi.
“Thiếu gia, ngài làm nô tỳ đau.” Lần này, Vân Trân không nói không được.
Triệu Húc vội thả lỏng, nhưng không hề buông nàng ra.
“Trân Nhi, ta hi vọng ngươi có thể nhận lấy nó!” Triệu Húc nói, “Nó với ta mà nói, ý nghĩa khác biệt, giống như bùa hộ mệnh. Ta hi vọng thời điểm ta không ở cạnh ngươi, nó cũng có thể giống như ta lúc trước, bảo vệ ngươi.”
Chỉ có như vậy, hắn mới có thể yên tâm.
Chẳng qua, điều hắn càng muốn nói chính là, hắn hi vọng Vân Trân có thể mang ngọc bội này trên người mọi lúc. Dù hắn ở đâu, chỉ cần nhìn ngọc bội này, nàng có thể nhớ tới hắn.
“Nhưng...”
“Không có nhưng.” Triệu Húc lắc đầu, “Nếu ngươi cảm thấy giữ nó không yên tâm, vậy cũng có thể tặng ta đồ của ngươi, xem như trao đổi.”
“Đồ của nô tỳ?”
“Ta thấy châu thoa trên đầu ngươi không tệ, coi như làm bùa hộ mệnh ngươi trả lại ta.”
Triệu Húc nói xong, càng cảm thấy đề nghị này của mình không tồi.
“Châu thoa?”
Vân Trân đưa tay sờ châu thoa trên tóc, cảm thấy không ổn.
Châu thoa này là lần trước nàng ở trên phố tốn ba văn tiền mua được. Mà ngọc bội này của Triệu Húc là đồ ngự tứ, dù là thiên kim cũng mua không được.
Một cái ba văn tiền, một cái thiên kim không biết, dù thế nào cũng không ổn.
Vân Trân nghĩ nghĩ, gỡ mặt dây chuyện bằng ngọc đeo trên cổ xuống, đưa cho Triệu Húc.
“Thứ này nô tỳ luôn mang trên người, nếu thiếu gia không chê, xin hãy nhận lấy.” Vân Trân nói.
Tính chất trang sức bằng ngọc này giống nhau, chạm trổ cũng tương tự, là thứ nàng mang từ khi xuyên không tới, đi theo bên cạnh cũng đã sắp bảy năm, có tình cảm, tuy rằng không sánh kịp ngọc bội của Triệu Húc, nhưng cũng tính là lễ vật trân quý.
Triệu Húc không cho nàng bất kỳ cơ hội đổi ý, lập tức đoạt lấy.
Sau đó, Vân Trân thấy Triệu Húc thấy Triệu Húc cẩn thận đeo lên cổ, sau đó dùng y phục che lại, thật giống như đó là đồ vật quý giá nhất thế gian.
Sau khi mang xong, Triệu Húc còn muốn đeo ngọc bội lên cho nàng.
Có điều, mặt dây chuyền bằng ngọc đó có thể che giấu, nhưng ngọc bội lại không, Vân Trân đeo lên thật sự quá rêu rao.
Triệu Húc tuy rằng hơi tiếc nuối, nhưng nghĩ cùng Vân Trân trao đổi “tín vật”, tâm tình vẫn thập phần sung sướng.
“Ta tin mặt dây chuyện bằng ngọc này nhất định có thể mang đến vận may cho ta.”
Một tay Triệu Húc ấn ngực, nhìn Vân Trân, nghiêm túc nói.