“Ngươi gạt người! Trong biển này không có cá mập!” Tiểu hài nhi quay đầu, nhe răng mắng Vân Trân.
“Ta không tin. Ngươi còn chưa xuống biển bao giờ.” Vân Trân làm ra vẻ không tin.
Chờ nàng nói xong, tiểu hài nhi đột nhiên đắc ý cười: “Ha ha ha, ta không mắc bẫy ngươi đâu? Không phải các ngươi muốn ta nói xem mình đã xuống biển chưa đúng không? Đúng, ta quả thật xuống biển rồi, ta không chỉ xuống biển, ta còn đi tiểu dưới đó!”
Tiểu hài nhi bỗng trở nên cao ngạo.
Vân Trân ôm trán.
“Thả nó xuống.” Vân Trân đứng dậy, nói.
“Nhưng...” Thủ hạ lo lắng.
“Nghe tiểu chủ nhân đi.” Bát gia nói.
“Vâng.” Thủ hạ gật đầu, sau đó thả tiểu hài nhi xuống.
Sau khi hài chân chạm đất, tiểu hài nhi đấm bóp cả người. Hình như biết đám người Vân Trân rất lợi hại, bản thân trốn không thoát, cho nên nó không bỏ chạy.
“Các ngươi muốn hỏi gì?” Tiểu hài nhi bĩu môi.
“Đệ là ai? Sao lại ở trên hòn đảo này?” Vân Trân hỏi. Xin hãy đọc truyện tại # TRЦм trцуen.V N #
“Ta tên A Mãn.” Tiểu hài nhi nói, “Nói chung là trước đây lão đầu nhi gọi ta như vậy. Còn về vấn đề tại sao ta lại ở đây sao? Lão đầu nhi nói ta được ông ta nhặt dưới biển, có nghĩa là theo biển trôi tới đây. Ra không được, cũng không có nơi để đi, chỉ đành ở đây.”
Vân Trân và Bát gia nhìn nhau.
“'Lão đầu nhi' mà ngươi nhắc tới là ai?” Bát gia hỏi.
“Thì là một lão đầu nhi, làm sao ta biết ông ta là ai?” Tiểu hài nhi tên A Mãn kia bĩu môi.
“Ông ta hiện giờ đang ở đâu?” Bát gia hỏi.
“Ở bên kia.” A Mãn giơ tay chỉ vào một hướng.
“Lập tức dẫn chúng ta đi.” Bát gia nói.
“Được thôi, nhưng các ngươi phải hứa với ta một chuyện.” A Mãn nói, “Trừ khi các ngươi hứa lúc rời khỏi đây sẽ mang theo ta. Nếu không, ta sẽ không dẫn các ngươi đi. Các ngươi muốn biết gì, ta cũng sẽ không nói các ngươi biết.”
“Được.” Bát gia đồng ý.
Nhưng A Mãn dường như vẫn không hài lòng. Nó chỉ vào Vân Trân, nói: “Ta không tin ngươi, ta muốn nàng ấy hứa với ta.”
Bát gia nhíu mày.
“Không sao.” Vân Trân ngăn ông ta lại quay đầu nói với A Mãn, “Ta hứa với đệ. Nếu đệ dẫn chúng ta đi tìm lão nhân gia kia, lúc bọn ta trở về sẽ dẫn đệ theo.”
Có lời hứa của nàng, A Mãn vừa lòng gật đầu.
“Được, ta dẫn các ngươi đi. Có điều ta chỉ hứa dẫn các ngươi đi gặp lão nhân kia, không hứa gì khác.” Nói xong, A Mãn liền xoay người dẫn đường.
Nhóm người Vân Trân theo sau.
Không bao lâu, bọn họ tới một góc của chân núi.
“Đây là lão đầu nhi kia.” A Mãn nói.
Vân Trân nhìn khối đất trước mặt, nhíu mày.
“Tiểu tử, ngươi chơi chúng ta?” Có thuộc hạ tức giận, trực tiếp túm chặt cổ áo A Mãn, nhấc bổng nó lên.
“Ta chỉ hứa đưa các ngươi tới đây gặp lão đầu nhi, chưa từng nói lão đầu nhi đã chết hay chưa.” A Mãn hừ hừ.
Thủ hạ muốn giáo huấn nó, bị Vân Trân ngăn lại.
“Thôi, chắc là một mình nó buồn chán sống trên đảo này, gặp chúng ta nên mới nghịch ngợm như thế.” Vân Trân nói, “Dù thế nào đây cũng là manh mối. A Mãn, lúc lão nhân gia còn sống, ông ấy có nhắc tới thân phận của mình với đệ không?”