Cung Nữ Thượng Vị Ký: Nhất Phẩm Hoàng Quý Phi

Chương 477: Chương 477: Triệu Húc bị nhốt




Thọ thần của Tô lão gia tử, ngay cả quan viên cao nhất của Giang Nam cũng tới.

Hơn nữa, thời điểm đối mặt với Tô Chiếu, quận thủ Giang Nam rất khách khí.

Có thể thấy được địa vị của Tô gia ở Giang Nam.

Vân Trân nhìn Tô Chiếu dẫn người cùng quận thủ Giang Nam vừa nói vừa cười đi tới chủ thính.

Nơi đó, Triệu Húc đang ở bên Tô lão gia tử.

Mấy người gặp mặt, chào hỏi lẫn nhau.

...

Chờ khách khứa tới đã đông đủ, ngọ yến liền bắt đầu.

Bên ngoài vang lên tiếng pháo.

Tiếng pháo kéo dài thời gian một chén trà nhỏ mới dừng lại. Theo đó, mọi người vào vị trí bắt đầu dùng cơ, hoặc là tới trước mặt Tô lão gia tử nói mấy câu cát tường, nhân cơ hội làm quen với những người khác.

Vô cùng náo nhiệt.

Tiệc mừng thọ hôm nay giúp Tô gia có đủ mặt mũi.

Cả buổi sáng, trên cơ bản Triệu Húc đều đi theo Tô lão gia tử.

Nếu có người tới chúc mừng, thấy không tệ, Tô lão gia tử sẽ giới thiệu với hắn.

Vân Trân và Nguyên Bảo đi theo Triệu Húc hầu hạ xung quanh.

Chỉ là sau này, việc nhiều, bọn họ bị gọi đi hỗ trợ.

Vân Trân nghĩ nơi này là Tô gia, Triệu Húc lại đi cùng Tô lão gia tử, không thể có người hại hắn, nên rời đi.

Chờ nàng bận xong, yến hội phía trước cũng tan.

Vân Trân tìm một vòng, không thấy Triệu Húc đâu, liền kéo một hạ nhân Tô gia đi ngang hỏi thăm.

Người nọ nói, biểu thiếu gia đang nghỉ ngơi trong viện của lão gia.

Lão gia ở nơi này là chỉ cữu cữu của Triệu Húc Tô Chiếu.

Triệu Húc là người biết lễ nghĩa, đang êm đẹp sao lại nghỉ ngơi trong viện cữu cữu mình?

Hạ nhân kia nói với nàng, giữa trưa kính rượu khá nhiều người, nên hơi say.

Vân Trân gật đầu, cảm tạ người kia, liền tới chỗ Tô Chiếu.

...

Chờ nàng tới viện của Tô Chiếu rồi lại phát hiện bên trong cực kỳ an tĩnh, ngay cả hạ nhân trông cửa cũng không có.

Thật kỳ lạ.

Vân Trân nhíu mày.

Có điều, nàng không nghĩ nhiều.

Dù sao tình hình hôm nay tương đối đặc biệt, Tô phủ có nhiều khách tới như vậy, ngay cả nàng và Nguyên Bảo cũng cần đi hỗ trợ, hạ nhân trong viện Tô Chiếu bị điều đi nơi khác cũng là điều bình thường.

Chỉ là người kia nói Triệu Húc nghỉ ngơi ở chỗ Tô Chiếu, nhưng lại không nói là phòng này. Viện của Tô Chiếu lớn như vậy, nhất thời, Vân Trân không biết bắt đầu tìm từ đâu.

Rầm!

Đúng lúc này, Vân Trân nghe tiếng đồ bị ném xuống đất.

Nàng sửng sốt, trong lòng lập tức cảm thấy không ổn.

Nàng nâng váy, chạy về hướng của âm thanh.

Rất nhanh, nàng tới trước một dãy phòng.

Lạch cạch.

Ngay thời điểm nàng không xác định là gian nào, gian phòng đối diện nàng lại truyền tới động tĩnh.

Vân Trân đi tới, lại phát hiện cửa phòng kia bị người ta dùng xích sắt khóa lại.

Bịch bịch!

Nàng nâng tay, thử gõ hai cái.

“Có người ở bên trong sao?” Nàng hỏi.

Loảng xoảng.

Vân Trân vừa dứt lời, liền có vật nặng từ bên trong đập vào cửa, dọa nàng giật mình.

Ngay lúc nàng định lui ra sau, trong phòng truyền tới giọng khàn khàn của Triệu Húc: “Trân Nhi, là ta...”

“Thiếu gia?” Vân Trân cả kinh mở to hai mắt, “Thiếu gia, sao ngài lại ở bên trong? Thiếu gia chờ một chút, nô tỳ lập tức cứu ngài ra.”

Vân Trân vội sờ soạng túi thuốc bên hông.

Những năm đó nàng theo Độc Thủ Y Tiên ngao du khắp nơi, ngoại trừ y thuật, độc thuật, nàng cũng học được chút kỹ xảo hành tẩu trên giang hồ.

Trong đó có mở khóa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.